Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

CHƯƠNG 4, 5, 6_GHỀNH ĐÁ CHEO LEO

4


Vào buổi trưa thượng tuần tháng 11, một buổi trưa yên tĩnh, vắng vẻ. Các ngư phủ đều ở ngoài biển đánh cá. Đàn bà con gái đang cặm cụi trên ruộng muối hoặc trồng trọt trong vườn rau. Chỉ còn lại chừng mười mấy chú bé chưa được sử dụng vào việc gì. Thế là thừa lúc vắng bóng người lớn, chúng trở thành chủ nhân của bãi biển. Tất cả đều trong khoảng 7, 8 tuổi, ngoại trừ Thành là lớn nhất lên 13 tuổi, với tư cách là đứa lớn nhất và có một số kinh nghiệm về biển cả, người ta đã giao phó cho nó trông nom những đứa bé kia.

Dù tiết trời đang tiến vào mùa lạnh, nhưng ngày hôm đó tiết trời thật nóng nực, không một cành cây đong đưa trước gió. Mặt trời gay gắt như muốn nghiến ngấu thiêu đốt một vùng bãi biển.

Ngọc Hạnh tìm đến ngồi dưới bóng dừa trải rộng suốt miền bờ biển. Bé Hùng nằm khoan khoái bên mẹ.. Ngọc Hạnh cất tiếng hát nhè nhẹ như dìu con vào giấc ngủ trưa.. Chính trong lúc nàng dỗ con ngủ là lúc nàng cũng buồn ngủ. Hai mi mắt nặng trĩu khép dần cặp mắt nàng lại. Bé Hùng đã giả vờ ngủ trong lúc chính nàng đã ngủ thật sự.

Mặc khí trời nóng bức, lũ trẻ vẫn nô đùa hồn nhiên trên bãi cát. Những tiếng cười ròn rã từ chỗ đám trẻ vọng lại làm bé Hùng không tài nào ngủ được. Chờ đến lúc Ngọc Hạnh thở đều đặn, bé Hùng rón rén lách mình và lủi dần như chú mèo con.. Nó lao mình về phía đám trẻ bạn đang vui chơi. Nó say mê thích thú xin bè bạn cho nhập cuộc.

Sau một lúc đùa giỡn thoả thích, chúng rủ nhau ra bến thuyền chơi mặc những lời cấm đoán của người lớn, vùng này là nơi “cấm địa” từ lâu. Bé Hùng đang do dự vì sợ trái lời má thì lũ bạn tinh quái đã hối thúc :

- Ê Hùng đi chơi luôn mày, mau lên.

Nhìn lên bầu trời trong xanh rộng mở, tai nghe những tiếng cười nói rộn rã của lũ bạn mời gọi tham gia vào cuộc phiêu lưu, bé Hùng chới với yếu ớt trả lời :

- Không được đâu, má tao cấm đến đó rồi !

Thành Cồ khiêu khích :

- Bộ ngoan dữ. Đồ nhát như thỏ đế. Chúng tao có làm hại gì mày đâu mà mày sợ !

Các đứa khác hùa theo :

- Đi đi Hùng. Đứa nào không đi là hèn.

Trước những lời khiêu khích rủ rê đầy quyến rũ, bé Hùng đứng ngây người, hai tay đút túi quần cụt, mắt mở to nhìn đại dương mời gọi nhưng cố lấy giọng cương quyết :

- Thôi chúng mày cứ đi đi, tao hèn cũng được.

Thế là cả đám giặc con lại nhao nhao lên :

- Ê, lêu lêu thằng hèn, thằng Hùng hèn tụi bây ơi.

- Thỏ đế bay ơi !

- Đồ cù lần lửa !

- Sịt nó ra đi. Nghỉ chơi với nó đi !

- Đồ công tử bột !

Trước những lời khiêu khích, sỉ vả của bè bạn, máu trong người bé Hùng như sôi lên vì tự ái, vì trùng dương mê hoặc. Không thể kháng cự được nữa nó nhìn vội về phía mẹ đang ngủ, co giò chạy bay về bến thuyền, phóng người lên một chiếc thuyền còn cột dây trước những lời reo hò, tán thưởng, khuyến khích của lũ bạn.

Đã một lần lỡ phạm vào một lầm lỗi, người ta dễ dàng bị lôi kéo vào những lầm lỗi kế tiếp.. Tội lỗi như một guồng máy sẽ chẳng buông tha người nào đã để nó một lần lôi cuốn. Thủy triều rút xuống : mặt biển lặng lẽ, bằng phẳng. Đã hơn nửa giờ bọn nhóc làm chủ chiếc thuyền, đua nhau lắc lư, chòng chành con thuyền đứng tại chỗ. Cả bọn đã bắt đầu hết hứng thú, lãnh tụ Thành Cồ bối rối tìm trò chơi khác mới mẻ hơn để gây hào hứng cho đàn em.. Sau một lúc im lặng suy nghĩ, lãnh tụ nhà ta hiên ngang đề nghị :

- Ê, tụi bay ơi, chơi trò này hoài không khá được. Bây giờ tao bầy trò chơi khác hấp dẫn hơn chịu không ?

Cả bọn reo vang :

- Chịu, chịu chơi hết mình mà !

Hắng giọng vài cái ra oai, Thành Cồ trịnh trọng tuyên bố :

- Bây giờ tụi mình sẽ đi dạo bằng thuyền một vòng vịnh nước này, rồi sau đó sẽ “đổ bộ” xuống làng Thanh Trì phía bên kia để hái ổi và quất chua. Mê ly rùng rợn lắm tụi bay ơi ! Chịu không ?

Thế là cả bọn vỗ tay reo hò ầm ĩ :

- Hoan hô Thành Cồ chịu chơi ! Hoan hô…

Bé Hùng khoái chí, nhảy cà tưng mừng rỡ. Như say men rượu, hứng thú dâng lên, nó thoăn thoắt chạy lên mũi thuyền tháo dây cột ra và bắt đầu cất giọng ca. Cả bọn nhao nhao hát theo :

- Ngày bao hùng binh tiến lên… Đi là đi chiến đấu, đi là đi chiến thắng, đi là mang linh hồn non sông…

Bọn trẻ đã dần dần ra khơi, tưng bừng oai phong như một ngày duyệt binh, đại lễ. Có lẽ Kha Luân Bố lúc đặt chân lên Tân thế giới cũng chẳng oai hùng, hăng hái như đám trẻ này.

Nhưng con thuyền khi đã ra khơi, như con ngựa đứt dây cương, không còn dễ dàng tuân theo ý muốn của lũ nhỏ nữa, nó tuân theo giòng nước cuốn ra biển cả.

Con thuyền dần dần xa bến với người chèo lái nhỏ bé không kinh nghiệm, nó trôi về hướng đại dương mà lũ nhỏ vì ham vui không nhận ra. Chúng đang say biển cả, đang vui với lời hát câu hò, đang sống trong bầu trời tự do, không bị ràng buộc. Người hùng Thành Cồ trịnh trọng điều khiển đám bộ hạ tí hon như vị Thuyền Trưởng, trong lúc con thuyền mỗi lúc mỗi dời xa bến.

Chúng không đoán được con thuyền đã rời xa bờ bao nhiêu. Chúng cứ ngỡ con thuyền vẫn còn chòng chành trên vịnh nước, nhưng thực tế nó đang tiến dần vào vực thẳm của biển sâu đầy nguy hiểm. Mục tiêu chúng định hướng tới cũng xa dần khỏi tầm mắt.

Nhưng rồi sau cùng chúng cũng ý thức được, những tiếng cười nói ròn rã đột nhiên im bặt : con thuyền đã thuộc hẳn về lòng đại dương. Sóng gió thổi tứ phía. Sóng biển ồ ạt đánh vào mạn thuyền. Nước bắn lên tung tóe. Con thuyền chòng chành như muốn lật úp xuống. Sự hãi hùng, kinh ngạc, hoảng hốt hiện rõ trên các khuôn mặt ngây dại.

Thành Cồ bắt đầu mất bình tĩnh, cuống quít lèo lái con thuyền vào bờ nhưng vô ích. Con thuyền vẫn khăng khăng lao mình càng ngày càng sâu vào lòng biển rộng bao la. Con thuyền đã thực sự thuộc trọn về sóng biển, về sức mạnh của gió. Thành Cồ đã hoàn toàn bất lực. Gió biển thổi ào ạt, thế mà mồ hôi vẫn đổ giọt trên má, trên trán nó. Bao nhiêu sinh mạng nằm gọn trong tay nó, không gì cứu vãn hoặc vớt vát được. Lũ nhóc con đã bắt đầu than khóc, hò hét tuyệt vọng. Triều sóng mênh mông đã át giọng đoàn quân viễn chinh thảm bại.

Màn chiều buông xuống. Mặt trời đang lui dần và ngụp lặn vào lớp bụi mù của sóng nước trùng dương. Không một cánh buồm, một chiếc thuyền, một con tàu thấp thoáng ngoài chân trời xa tắp. Tất cả chỉ còn là mây trời và đại dương ngút sóng. Niềm kinh hoàng dâng cao theo mực nước càng ngày càng cao. Tụi nhóc con ôm chặt lấy nhau, mặt nhợt nhạt, kêu la, khóc lóc, than van đổ lỗi cho nhau.

Sóng triều như những con thú hoang, hàng hàng lớp lớp gầm rống như muốn ăn tươi nuốt sống lũ trẻ. Những con thú hoang hung bạo đang đói mồi chầu chực, rình rập bên cạnh đám trẻ đáng thương. Con thuyền đong đưa trước gió, lúc như nhảy vọt lên cao, lúc đâm nhào sâu thẳm xuống lòng nước theo đà ngọn sóng. Chỉ có Thành Cồ và bé Hùng là còn chút máu mặt. Bé Hùng liên tưởng đến chuyện chàng Lỗ Bình Sơn trôi giạt vào hoang đảo lạc lõng. Hình ảnh đó khiến nó yên tâm chút ít. Và chẳng bao lâu, hình ảnh ấy đã trở thành sự thật.

Vào lúc mặt trời chìm hẳn xuống vực sâu của biển cả là lúc con thuyền trôi giạt tới một ghềnh đá. Cả bọn hò hét nhau, cố chèo chống vào mỏm đá. Và trong chốc lát con thuyền mỏng manh xô mạnh vào lớp đá thoai thoải. Cả bọn trẻ, lớp bắn lên các phiến đá gần đó, lớp nằm chổng kềnh, sóng soài trên nước, rồi lóp ngóp nhoai lên ghềnh đá, mặt mũi chân tay sây sát, và con thuyền vỡ tan tành thành từng mảnh ván.

5


Hỏm đá vừa lãnh nhận đoàn quân tí hon bại trận nằm dưới chân ghềnh đá đơn độc mọc cheo leo trên mặt biển rộng. Sóng thủy triều chưa bao giờ ngoạm hết đỉnh ghềnh đá, chính vì thế nơi đây từng đoàn chim đã dùng làm nơi tạm trú giữa màn đêm. Ghềnh đá này như một ngọn hải đăng thân thuộc của các nhà hàng hải. Nơi đây báo hiệu cho họ hãy canh chừng mấy khối đá ngầm mọc gần lối đi vào hải cảng Đà Nẵng.

Chắc chắn thực trạng không hứa hẹn một chân trời sáng sủa, tuy nhiên cũng đủ đem lại cho lũ trẻ một cảm tưởng được cứu vãn. Chúng không còn vui vẻ được như trước nữa. Chung quanh chúng, sóng nước đại dương vẫn thi nhau gầm thét, tức giận, nổi nóng như vừa chộp hụt những con mồi thơm phức.

Như những kẻ vừa thoát nạn tử thần, chúng gượng cười bên nhau. Nhưng rồi màn đêm dầy đặc thêm, càng gieo sâu mối kinh hoàng cho bọn trẻ. Hơn là một người cha che chở, Thành Cồ lúc này được coi như bà mẹ ấp ủ.

- Anh Thành ơi, em sợ quá…

- Em đói quá trời nè !

- Em lạnh quá xá !

- Bắt đền anh Thành đó, ai bảo rủ tụi em đi !

Thành Cồ vừa run sợ, vừa tỏ vẻ đàn anh lấn át :

- Tụi bay im đi, không đứa nào được kêu ca gì nữa. Tụi bay móc túi ra xem còn đồ gì ăn không ? Đem góp lại ăn chung với nhau đi !

Đứa còn trái ổi, đứa mẩu bánh mì, đứa chiếc bánh nếp… Tất cả theo lệnh của đàn anh Thành Cồ góp lại. Sau đó chúng phân chia đều cho nhau. Bữa ăn đạm bạc chấm dứt mau lẹ với gói kẹo nhỏ của bé Hùng.

Giữa những mảnh ván nằm rải rác trên ghềnh đá, chúng mò mẫm được một bịch nước. Thế là chúng lại chia đều nhau mỗi đứa một vài ngụm.

Người ta thường nói đêm qua mau, nhưng phải chăng nó chỉ mau với những ai êm ái dưới mái nhà lặng gió, với chăn chiếu đầy đủ, chứ đâu phải với những kẻ màn trời chiếu đất như đám trẻ này ? Ngày càng nóng, đêm càng lạnh. Sóng gió càng hung hãn, nỗi kinh hoàng càng dâng cao. Bọn trẻ ngồi bó gối dưới chân ghềnh đá, run rẩy, sụt sùi trong đêm tối dầy đặc. Bé Hùng thổn thức và nản lòng trước ghềnh đá chật hẹp, khô khan, khác hẳn tưởng tượng của nó về hải đảo thần tiên của Lỗ Bình Sơn. Thành Cồ ngồi trầm ngâm tìm kế hoạch. Có lẽ nó đang lớn lên thêm cả gang tay trong cái đêm muôn thuở này. Giữa những giờ phút hiểm nguy đó, nó cảm thấy cần phải gan dạ, cương quyết và nhanh trí. Nó đứng dậy đanh thép hịch quân sĩ :

- Tụi bay hãy im đi, nghe tao nói đây. Tụi bay không cảm thấy mắc cỡ khi khóc lóc và tỏ ra nhát đảm sao ? Tụi bay nhớ rằng hèn yếu như vậy, tụi con Hằng, con Mai… chúng sẽ cười vào mặt vào mũi cho mà coi. Hãy tỏ ra chúng ta là những nam nhi can trường ! Thằng Phát, mày xưng là Tarzan, vua rừng già kia mà ! Thằng Minh, mày ham bắt chước Django bắn súng chì hết chỗ nói, sao bây giờ mày khóc dữ vậy ? Còn thằng Hòa, mày chuyên bắt nạt thằng Thu gầy và con Lệ lé, sao lúc này mày tỏ ra yếu đuối thế !... Thay vì ngồi lúc nhúc vào nhau như đàn bò gặp lúc trời giông tố, tụi bay hãy nhớ rằng tụi bay là những con nhà chài lưới và một ngày kia tụi bay sẽ là những tay thủy thủ hào hùng. Nếu tụi bay muốn trở về Thanh Hải gặp lại ba má, anh em, tụi bay hãy gồng lên và phải tuân theo lời tao. Tụi bay có hứa thế không ?

Như một luồng điện mạnh chuyền giật cả bọn trẻ, chúng nhao nhao lên :

- Đồng ý. Anh cứ ra lệnh đi, tụi em sẽ thi hành.

- Đứa nào không nghe, anh bợp tai liền đi.

- Hoan hô thuyền trưởng Thành Cồ !

Hùng khí vươn lên rồi, bọn trẻ quên hẳn khóc lóc, hãi kinh. Chúng tỏ ra cứng rắn lại. Trí tưởng tượng của chúng bày vẻ ra những câu truyện kể lại những chuyến tầu phiêu lưu, thám hiểm, rồi đắm tầu và đoàn thủy thủ tìm cách thoát nạn. Thành Cồ đưa ra sáng kiến :

- Này, tụi bay. Tụi bay phong tao làm thuyền trưởng, thì giờ phút này, tao phong tụi bay là bộ tham mưu của tao. Đồng ý hết không ?

Cả bọn gật đầu tán thành. Thành Cồ nói tiếp :

- Nếu vậy, tao bàn hỏi ý kiến tụi bay. Bây giờ tụi mình cùng kiếm cách nào tốt nhất để thoát nạn. Mỗi đứa đều phải suy nghĩ và đưa ra sáng kiến. Sau đó chúng ta sẽ quyết định. Toàn lém, mày hiến kế đầu tiên xem nào ?

Bằng một giọng khàn khàn, Toàn lém phát biểu :

- Theo ý kiến em, chúng ta cần phải bắn súng đại bác tới chiếc tầu nào gần nhất để họ giật mình và đi tìm kiếm chúng ta.

- Thằng Toàn ba xạo, tụi mình làm gì có súng đại bác mà bắn ?

- Ừ nhỉ, cũng chẳng có đạn nốt !

Toàn lém gân cổ cãi lại :

- Tao bất xét, hỏi ý kiến tao, tao đề nghị, còn theo hay không có ai bắt tụi bay phải theo đâu ?

Thành Cồ chận lại và quay sang hỏi ý kiến thằng Vĩnh thẹo. Thằng Vĩnh giật mình, rồi cũng đưa ra sáng kiến :

- Em đề nghị tụi mình leo lên đỉnh ghềnh đá kêu la rầm trời rồi vẫy áo ra dấu hiệu.

- Không được, thằng Hòa sún nhào vô, thằng này ngu quá trời, trời tối thui như thế này mà mày vẫy áo thì ma xó nó nhìn thấy à ? Em đề nghị với anh Thành thế này, tụi mình viết thư, bỏ vào chai, nút kín lại, rồi thả xuống biển.

- Mày lại còn ngốc hơn nữa, thằng Minh hô nhập cuộc, mày thả chai, lỡ nó trôi sang phía bên kia bờ thì sao ? Tao có ý kiến là chúng mình đốn cây, rồi khoét ruột. Thế là tụi mình chèo chống về nhà có ngon không ?

Bé Hùng, lúc nãy đến giờ ngồi im nghe bạn bè thảo luận, nóng ruột, nó lại chê thằng Minh hô :

- Thằng này cũng ngốc luôn, ở đây làm gì có cây mà đốn. Tốt hơn tụi mình nhặt các mảnh ván ghép lại thành một cái bè, thế có xuôi không ?

Lúc này, sáng kiến đã cạn, đứa nào cũng trịnh trọng tựa cằm trên đầu gối. cả bộ tham mưu thuyền trưởng Thành Cồ đi vào bế tắc. Thành Cồ tỏ vẻ lo ngại, bối rối vì chưa tìm được giải pháp mới mẻ nào. Thành Cồ tức tối quay sang Dũng, đứa lớn thứ nhì trong đám.

- Con nhà Dũng, sao mày lì thế, đưa ý kiến lẹ lên chứ !

- Theo tao nghĩ, Dũng gật gù, chúng mình không còn cách nào cả. Đừng đi tìm mặt trời lúc nửa đêm. Chắc ăn hơn hết là chúng mình phải rời bỏ đây ngay. Về nhà cười nói vui vẻ như không xẩy ra chuyện gì, nếu không ốm đòn cả lũ bây giờ. Ngồi đây tán nhảm hoài cho cọp biển nó nuốt à ?

Nghe con nhà Dũng nói có vẻ xuôi tai, cả bọn tán thưởng :

- Hoan hô thằng Dũng. Mày chì quá. Nên theo ý kiến của nó đi !

Trước ý kiến bất ngờ này, thuyền trưởng Thành Cồ nao núng. Thần tượng như đang sụp đổ và nhường ngai cho con nhà Dũng. Bình tâm lại, nó nhấn mạnh từng chữ chậm rãi và đanh thép :

- Tao đồng ý chúng ta phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức như thằng Dũng nói, nhưng nó quên một điều quan trọng là chưa chỉ cho chúng ta phải về nhà bằng phương tiện nào ?

Con nhà Dũng đớ ra, thế là Thành Cồ thừa thắng xông lên :

- Thằng Dũng này có lẽ muốn nhạo tụi mình. Theo tao nghĩ, ý kiến của nó đưa ra là vô duyên nhất, dư thừa nữa.

- Mày có duyên dữ, con nhà Dũng nổi sùng, từ đầu đến giờ mày đã đưa ra ý kiến nào đâu ? Chưa muộn đâu con ạ. Thử coi !

- Tao chưa nói, không phải vì tao không có sáng kiến. Tao muốn nghe tụi bay nói trước đã. Bây giờ tao ra lệnh tụi bay hãy lục lọi khắp nơi trong người xem đứa nào có quẹt.

Cả bọn kiểm soát lại các túi áo. Trong lúc đó Thành Cồ dõng dạc nói tiếp :

- Tao nghĩ rằng tất cả các ý kiến của tụi bay không đưa ra xài được. Cách “suya” nhất là thu góp tất cả các mảnh ván lại và đốt lửa lên, lên thật cao để từ xa người ta có thể nhìn thấy hoặc các con tầu nhận ra dấu hiệu kêu cứu, họ sẽ tới giúp đỡ. Còn tụi bay hãy bình tĩnh ngồi vòng quanh lửa hồng chờ người khác đến chở về và luôn tiện ngồi sưởi ấm và sấy khô quần áo.

Những câu nói hùng biện vừa rồi lấy lại uy tín cho Thành Cồ. Tất cả đều bị lôi cuốn theo. Một lần nữa tụi nhỏ ca tụng thiên tài thuyền trưởng :

- Thuyền trưởng chì nhất. Tụi em tuân theo hết mình.

Được đà Thành Cồ ra lệnh :

- Tất cả đoàn thủy thủ chuẩn bị. Trong giây lát nữa sẽ lên đường !

Đám trẻ lần lượt đứng dậy. Dưới ánh sáng yếu ớt của sao đêm, cả bọn bước theo thuyền trưởng lần mò tới chiếc thuyền tàn phế mắc cạn dưới thềm đá, lục soát, tìm tòi, hy vọng tìm được đồ gì ăn hoặc nấu nướng. Nhưng chúng chỉ tìm ra mấy miếng giẻ, một mảnh buồm rách, một cái rìu và mấy đoạn dây. Không có gì vô dụng và dư thừa trong lúc này cả. Lũ nhỏ tận tình chiếu cố. Với cái rìu trong đôi bàn tay run rẩy, chúng thay đổi nhau bổ xuống chiếc thuyền đã vỡ và thi nhau nhặt các mảnh gỗ văng ra rồi xếp đặt lại thành đống củi. Chung tay nhau làm việc, bọn trẻ quên đi hẳn cảnh khốn cùng của chúng.

Những mảnh ván vẫn bắn ra tứ tung, lũ nhỏ tranh nhau lượm nhặt trong đêm tối. có đứa trượt chân ngã hoặc vồ lấy nhau kêu la oai oái. Thế là vùng biển hoang lại vang lên những tiếng hò la nhộn nhịp.

Đống củi đã được chất cao ngang tầm đầu chúng. Thuyền trưởng ra lệnh cho bộ tham mưu ngồi vây quanh đống củi và chỉ trong chốc lát, sau khi Thành Cồ quẹt diêm đốt vào đống giẻ, mọi người nín thở, chờ đợi, hồi hộp, ánh lửa đang lan dần giữa trời về đêm.

Niềm vui và hy vọng đang dâng lên. Tiếng gỗ bắt đầu nức nở kêu lách tách theo ngọn lửa liếm dần. Lửa khói đang rủ nhau vùng dậy, cố với tới nóc đống củi và sau cùng toàn đống củi bừng bừng rực sáng chiếu soi khắp tảng đá cheo leo và sóng biển chập chùng. Bọn trẻ hân hoan reo mừng chờ giờ phút người thân hoặc các con tầu gần đó nhìn thấy ngọn lửa và tới giải cứu chúng.

6


Từng giờ từng giờ qua đi. Đống lửa tàn lụi dần một lượt với những tia hy vọng được cứu vãn. Những mảnh ván của con thuyền chỉ đủ sáng soi niềm hy vọng của lũ nhỏ trong một khoảng thời gian thần tiên vắn vỏi. Sóng gió lại thi nhau xô lấn ghềnh đá gieo vào các tâm hồn măng sữa này những sợ hãi, lo âu mới.

Tiếng thì thầm than trách bắt đầu gợn sóng. Hơn khi nào hết, lúc này đám trẻ bắt đầu nhớ ba má, nhớ khung cảnh ấm cúng gia đình. Chúng hối hận đã một lần bất tuân phục để rồi đánh mất tất cả tình thương gia đình, những trò chơi say sưa trên bãi, những bữa ăn ngon lành thịnh soạn…

Bé Hùng nhớ tới người mẹ thân yêu nhất đời. Giờ phút này phải chăng má nó đang buồn sầu, khóc lóc, đi tìm kiếm nó cuống cuồng trên bãi biển ? Nó hối hận, nó sợ hãi và đôi dòng lệ đang từ từ lăn trên đôi má. Và nó cũng bắt đầu nghe thấy những tiếng sụt sịt của thằng Minh, thằng Toàn và cả thằng Hoà sún nữa, ngồi gần bên nó.

Nhìn thấy tinh thần bộ tham mưu đang xuống dốc không thắng, thuyền trưởng bối rối, lo âu, nhưng rồi trong chốc lát lại trấn tĩnh được. Và thế là một lần nữa lãnh tụ bọn oắt hịch tướng sĩ :

- Tụi bay làm gì thế ? Chưa gì đã dúm lại với nhau cả đống vậy ? Trông không khá tí nào cả ! Than van khóc lóc lúc này không ích lợi gì ráo trọi. Cuộc đời cần phải có sóng gió mới le chứ ! Tụi bay còn nhớ thằng Tintin đã mạo hiểm phiêu lưu thế nào chưa ? Đã bao lần đắm tầu, bị bắt, bị rượt đuổi trong các chuyến phiêu lưu ở Conggo, ở Ả Rập và nhất là ở hòn đảo đen, thế mà nó đâu có ớn, có khóc lóc hèn yếu như tụi mày đâu ? Nhờ nó nhanh trí, gan dạ, bình tĩnh và cương quyết xoay sở mà rồi trong tất cả những giờ phút gian nguy, nó đã thoát nạn hết. Nó chì hết chỗ chê. Tụi bay chỉ đáng xách quần thủng đít cho thằng nhóc đó. Thôi bây giờ tao đề nghị tụi bay, mình nên tổ chức cái gì chơi cho quên buồn, chờ đến sáng mai sẽ kiếm cách về nhà. Được không ?

Bị chạm tự ái, thằng Toàn gồng lên, gạt nước mắt và ra vẻ cương quyết :

- Anh Thành nói trúng đó. Khóc lóc tỏ ra chúng ta yếu đuối lắm. Đề nghị anh Thành tổ chức chơi “tay trắng tay đen” đi !

- Hay là nhảy cừu đi !

- Không được, thằng Phát gạt đi, tụi mình nên chơi trò “nhạc trưởng” !

- Ở đó mà chơi, thằng Dũng còn căm tức Thành Cồ, không lo tìm cách về nhà ngay đêm nay đi, còn ngồi đây mà bầy với vẻ cho chốc nữa sóng biển vồ ráo trọi à ?

Thành Cồ tức lắm, nhưng nó dằn lòng :

- Thôi tốt hơn tụi mình ngồi gần lại nhau cho nó ấm, rồi kể chuyện chơi. Tụi mình đứa nào cũng có truyện kể hết. Không gì đẹp hơn, lý thú hơn là quây quần bên nhau nghe kể truyện. Lần lượt đứa nào cũng phải kể. Đứa nào kể hay nhất, ngày mai Chủ Nhật tao sẽ thưởng một cây kẹo loại chì nhất, ngon tuyệt cú mèo !

Như một luồng gió ấm áp quét sạch mây mù, tụi nhóc tán thành sáng kiến của Thành Cồ. Đứa nào đứa nấy bóp trán kiếm truyện ra kể. Đấu trường đã mở rộng cửa, tụi nhóc hăng hái bước vào như những dũng sĩ, nhất là khi chúng tưởng tượng ra cây kẹo mạch nha ngon tuyệt của Thành Cồ treo cho giải thưởng kể truyện hay nhất. Thành Cồ đi vào màn xách động :

- Toàn lém, mày bắt đầu đi chứ ! Mày kể truyện chì một cây kia mà !

Toàn lém ngồi thẳng người dậy ra vẻ ta đây, khí thế dâng lên ào ào, như chàng hiệp sĩ cưỡi ngựa đang phi nước đại vào đấu trường.

- Đâu có ớn, cái gì chứ kể truyện là nghề của em mà. Em xin kể một câu truyện về ông già Noel.

- Không được, Thành Cồ át giọng, tụi mình đang đói bụng thấy mồ, rét run cầm cập mà kể truyện ông già Noel làm sao được ! Yếu quá, phải kể truyện gì gây cấn cho ấm lòng lên chứ !

- Nhưng em cho rằng nó hay thì sao ? Toàn lém sừng sổ, ấp úng đáp lại.

- Thôi đi, dẹp chuyện ông già Noel lại, Thành Cồ tỉnh bơ trả lời. Kể truyện khác hào hứng hơn, nếu không thì nghỉ đi !

Toàn lém hờn mát :

- Em chỉ biết có thế thôi. Ai có truyện hay hơn thì cứ kể đi !

Con nhà Dũng chờ nước đục thả câu :

- Tao đã bảo dẹp đi, về nhà ngủ còn sướng hơn.

Thành Cồ cương quyết :

- Đứa nào nhớ nhà thì lo mà về đi. Thằng nào phá đám, tao uýnh thấy mồ bây giờ !

- Em xung phong. Hoà sún hắng giọng. Em xin kể truyện một ông già gân không thể ngồi dựa lưng suốt hai mươi năm trường.

Lời dạo đầu câu truyện có vẻ bất ngờ, kỳ khôi, ăn khách làm gia tăng óc tò mò của tụi nhỏ.

Sau khi ưỡn ngực lấy hơi, Hòa sún tiếp :

- Ông già này là thợ máy trên con tầu Hùng Phong đang chạy trong vùng biển lạnh Bắc Cực. Vào một buổi sáng kia, con tầu mắc kẹt giữa những tảng băng lớn không đi ra cũng không đi vô được. Nơi đây là quê hương của cá voi, và sống trên những miền giá băng này là từng đàn gấu trắng. Một ngày kia ông già gân đi lang thang, bất chợt gặp năm con gấu trắng. Ông hoảng sợ định bỏ chạy thì năm con gấu nầy gật đầu chào ông. Ông dừng lại. Năm con gấu tiến tới, quỳ, nằm xuống chân ông, đưa lưỡi ra liếm chân tay ông. Ông già gân tưởng mình đang sống trong giấc mơ thần thoại. Chúng ngoan ngoãn bước theo chân ông trở về tầu. Và chỉ khi ông bước lên tầu rồi, chúng mới trở lại. Rồi sáng hôm sau, ông cũng gặp được những con gấu trắng khác và chúng đối xử với ông như năm chú gấu hôm qua. Và từ đó từng đoàn gấu trắng hàng ngày kéo tới đây đông hơn chơi với ông. Các bạn đồng nghiệp thầm khen ông già gân có biệt tài lôi cuốn loài gấu và họ còn nói thêm rằng hình như ông có một loại nước bọt đặc biệt ông phun ra mỗi lần gặp đàn gấu. Mười ngày sau đó, băng đá tan dần. Con tầu có thể lên đường. Đoàn gấu than khóc và tiễn chân ông ra mãi tận biển xa. Ba năm sau đó, lúc ông có dịp trở lại, ông và đoàn thủy thủ gặp thấy một chú gấu đen. Ông muốn tỏ ra tài lôi cuốn loài vật của mình, ông đánh cá với đoàn thủy thủ là ông sẽ chơi giỡn với con gấu này. Ông lên bờ, tiến gần lại phía con gấu, ông phun lên mặt nó một ít nước miếng. Thay vì mừng đón ông, chú gấu đen chồm lên định vồ lấy ông. Thế là ông già gân cao bay xa chạy về tầu. Chú gấu đuổi theo. Ông già leo lên cột buồm. Chú gấu nằm lì dưới chân cột buồm, gầm thét mấy ngày liền như muốn đớp cho bằng được kẻ thù của nó. Ông già nhịn đói nhịn khát ôm cột buồm suốt mấy ngày trời. Từ đó về sau ông già không ngồi tựa lưng được nữa.

Tụi nhỏ thở dài nhẹ nhõm, khoan khoái, vỗ tay tán thưởng Hòa sún hết chỗ chê.

__________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 7, 8, 9


oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>