13 giờ thứ bảy 22/2...
Còn ba mươi phút nữa mới tới giờ đi học, dư sức để mình thảo sẵn chương trình đi chơi ngày mai, ngày chúa nhật, một ngày xả hơi của mình hôm qua.
Hồi chiều hôm qua tụi thằng Thành, thằng Dũng đề nghị đi Sở Thú nhưng mình không đồng ý, vì mình định sẽ thảo một chương trình du hí thật mới lạ, thật hấp dẫn...
Lại bị chị Ba kêu! Sao lúc nào mình cũng không yên với cái miệng như ống loa của chỉ vậy hổng biết! Chỉ hỏi sao mình còn để cuốn tập Vạn Vật ở ngoài đó. Cuốn tập Vạn Vật? Sao mình lại để ở ngoài đó???... À! Phải rồi! Hồi tối mình đem tập Vạn Vật ra định học liền bị cúp điện, mẹ không cho mình học bằng đèn dầu sợ mắt mình sẽ yếu đi, người bảo để sáng nay hãy học. Và... Chết chưa! Sáng nay mình theo chị Hai về thăm nội gần 12 giờ mới về. Thành thử bài Vạn Vật đến giờ nầy mình vẫn chưa thuộc. Rồi bây giờ... Sắp đi học rồi! Bài Vạn Vật... chắc dễ thuộc! Mình lấy dò sơ cho biết đại khái, khi trả bài mình tán thêm!... Ối lo gì! Tháng nầy mình hạng nhất mà! Lỡ một bài Vạn Vật có sao. Mà chắc gì thầy Vạn Vật kêu mình! Khéo lo! Cứ tỉnh bơ đi học thử coi có sao không?
20 giờ, thứ bảy 22/2...
Phải ghi lại chuyện hồi chiều mới được. Một kỷ niệm mình sẽ ghi nhớ suốt đời học sinh của mình. Lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối mình thưởng thức trọn vẹn "hỉ, nộ, ái, ố" của tâm trạng một đứa học trò lười biếng không học bài.
Mình đã sống những phút lo âu sợ sệt của giờ đầu và hồi hộp run sợ khi đến giờ Vạn Vật. Dù 10 phút ra chơi mình có ngồi lại để dò bài, nhưng những phút đó càng làm nỗi lo sợ trong lòng mình cuống lên chứ chả ích lợi gì.
Hôm nay rủi cho mình, khi không ông thầy Vạn Vật lại nổi hứng tuyên bố một câu nghe nẩy lửa:
- Bài Vạn Vật hôm nay ngắn rất dễ thuộc, nhưng có em nào lỡ quên học bài cứ giơ tay tôi xem cho biết, tôi sẽ không gọi cả lớp trả bài hôm nay!
Nghe qua mấy lời tuyên bố nẩy lửa đó trái tim mình đánh lô tô trong ngực. Mình quay trái quay phải nhìn cả lớp thật nhanh xem có ai đưa tay lên không hòng tính phần mình. Nhưng ác hại, cả lớp đều ngồi im, mình cũng vội vòng tay lên bàn ngồi im thin thít.
Không hiểu tụi nó có đứa nào quên học bài như mình không mà thầy Vạn Vật hỏi thêm hai lần nữa vẫn không có ai nhúc nhích gì cả, làm thầy Vận Vật giận nên quyết định gọi tượng trưng 2 người trả bài, nếu có ai không thuộc sẽ bị phạt tối đa. Nghe vậy mình càng sợ quýnh lên không biết có nên thú thật việc mình quên học bài hay cứ ngồi im phó cho sự may rủi. Đắn đo suy tính mất mất phút, cuối cùng mình đành im lặng ngồi nín thở nhìn theo đầu bút của thầy rà tới rà lui trên sổ. Và mình tưởng chừng ngạt thở khi đầu bút của thầy dừng lại. Nhưng mình thở ra cái khì thật mạnh sau tiếng thầy gọi Hạnh. Vậy là coi như thoát nạn 90% rồi, còn 10% mỏng manh nữa.
Thằng Hanh thuộc bài nên nghe kêu nó mừng rỡ cầm tập chạy lên bàn thầy thật nhanh và đọc làu làu không vấp một chữ. Mình ngồi nhìn cái miệng đọc bài lia lịa của nó mà nghe tức làm sao. Bài dễ thật. Phải lúc chưa đi học còn bình tĩnh mình dò sơ cũng có thể thuộc. Thằng Hạnh đọc bài xong thầy khen giỏi rồi gọi: Hải!
Mình giật bắn người như bị điện giựt khi nghe thầy gọi ngay tên mình và sững sờ mất mấy phút mới uể oải cầm tập đứng dậy kéo lê gót nặng nề bước lên bàn thầy.
Thấy vả mặt thiểu não của mình thầy biết rồi nên mỉm cười hỏi trêu:
- Hải không thuộc bài?
Lúc đó lưỡi mình đã líu lại nên không sao thốt được ra lời. Mình chỉ còn biết nhìn thầy với ánh mắt van xin thầy tha lỗi. Nhưng vẻ mặt thầy Vạn Vật lúc đó lạnh như tiền và thầy gằn từng tiếng:
- Không học bài! "Zê Rô! Còng Sinh"!
"Zê Rô! Còng Sinh!" Hai hình phạt thật hãi hùng. Vừa nghe qua tai mình đã ù, mắt đã hoa lên, tim đập loạn xạ trong lồng ngực và mình không còn biết gì nữa cả. Đến mấy phút sau khi nghe tiếng thầy Vạn Vật đuổi về chỗ ngồi mình mới hoàn hồn, vội cầm tập lách bàn đi nhanh về chỗ ngồi để khỏi nghe thấy những lời bàn tán hay chế nhạo của tụi bạn. Vậy mà mình vẫn nghe được tiếng của thằng Lam và thằng Hùng nói với nhau:
- Thằng Hải bị "Còng Sinh" đáng hén mậy?
- Ờ! Ỷ học giỏi rồi làm phách hổng học bài. Bị phạt một lần cho nó hết kênh cái mặt thấy ghét...
Nên về đến chỗ mình ngồi trân người không nhúc nhích được vì xấu hổ cứng cả chân tay.
Đến bây giờ ngồi nghĩ lại mình vẫn còn nghe sượng sùng làm sao "Zê Rô! Còng Sinh!".
Vậy là tháng nầy hạng của mình sẽ xuống! Mình phải nói sao với cha mẹ về con "Zê Rô" đó?
Rồi ngày mai? Chúa nhật! Mình phải tập làm đứa học trò hư! Phải giấu cuốn tập trong bụng trước khi ra khỏi nhà. Phải nói dối cha mẹ. Chỉ nghĩ đến thôi sao mình đã nghe xấu hổ quá chừng!
Cũng tại chưa gì mình đã quên chuyện học rồi. Đã nghĩ đến chuyện du hí du thực cho ngày nghỉ.
Giờ mình quyết định : PHẢI HỌC TRƯỚC ĐÃ!
THƯƠNG NGỌC HẢI
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 65, ra ngày 19-11-1972)

Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.