Thứ Bảy, 15 tháng 11, 2025

Chủ Nhật Hồng


Tiếng gâu... gâu của Lulu ngoài sân và... tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ quả quít bên giường đủ để đánh thức Mi Mi, cô bé giật mình nhổm dậy tung chăn.
 
- Chết, trễ giờ học.
 
Rôi nhanh như chim MiMi "bay" xuống cầu thang. Một... hai... năm... Ái! Không may cho MiMi, trong lúc "nhanh tay nhanh chân" đã đâm phải anh Côn đang "tơn tơn" đi lên. Cả hai xuýt xoa ; anh Côn trố mắt:
 
- Trời ơi, dập cái lỗ mũi tao rồi, ai rượt mày?
 
- Trễ giờ học của em rồi... hic... (vừa tức vừa đau)
 
- Ơ... chủ nhật... 3-10.
 
- Ơ... ơ... ơ...
 
Thế là câu chuyện "lỡ tầu" của MiMi được đem ra làm để tài "sôi nổi" trong bữa điểm tâm. Chỉ tội cho MiMi, cô bé xấu hổ cắm đầu ăn mãi không nói lời nào.
 
Anh Côn được dịp "khai thác tù binh":
 
- Này nhé, bài toán số học chưa làm, tối xem TV 9 giờ rưỡi... 
 
Chị Châu chen vô:
 
- Và... vào mùng còn bắt tui kể Lỗ Bình Sơn nữa. MiMi - sáng chủ nhật dậy muộn... đi học cơ.
 
MiMi nóng bừng cả tai và... nước mắt trào ra tức tưởi. Anh Côn và chị Châu sợ quá không nói nữa. Thấy vậy ba ôn tồn:
 
- Thôi đừng chọc em nữa, dễ lần này MiMi nó quên.
 
MiMi thầm cảm ơn ba, cô bé đưa tay quệt nước mắt. TiTi thấy chị khóc, nó xuýt xoa:
 
- Thôi nín đi, chóng ngoan.
 
Cả nhà cười ròn rã. Mẹ để bánh vào ly sữa MiMi dục:
 
- Ăn đi chứ!
 
Nắng đã lên cao, ánh sáng "bò" hết ra sân, "leo" qua cửa sổ vào nhà nữa. Ba đi công chuyện, chị Châu và mẹ đi chợ. Ở nhà chỉ còn mỗi anh Côn, MiMi và TiTi. MiMi buồn quá chỉ muốn qua nhà con Thụy chơi thôi. Cô bé gọi TiTi:
 
- TiTi này có qua nhà con Thụy chơi không?
 
Khi ấy TiTi ở ngoài sân loay hoay với chiếc tàu bay, lắc đầu quầy quậy:
 
- Không, không.
 
MiMi vọng ra:
 
- Sao thế, đi đi TiTi ạ! Nhà con Thụy vừa mới nở bầy gà con xinh lắm cơ.
 
Nghe nói, nhóc ta phóng vào nhà. Lulu không biết gì thấy TiTi chạy nó cũng "dzọt" theo.
 
 
Ánh nắng của buổi trưa luôn luôn gay gắt, mọi vật đếu im lặng, tất cả chỉm mình vào giấc ngủ trưa. Riêng MiMi thì không ngủ được.
 
- Nóng quá, thôi hay ta ra sân vậy.
 
MiMi đong đưa trên xích đu dưới gốc cây me cành lá đủ để che mát cả một mảng lớn. Lòng cô bé lâng lâng sung sướng khi nghĩ đến tối nay ba hứa sẽ thưởng cho mỗi đứa, tùy theo cái bảng danh dự mấy "è". Ôi thế nào ba cũng khen MiMi nhiều nhất, anh Côn thua MiMi một hạng nè, chị Châu một hạng nè, TiTi hai hạng cơ. TiTi chỉ làm nũng với mẹ thôi. Mẹ chẳng bảo thế là gì. Sướng nhé! Một làn gió nhẹ thổi qua, mí mắt MiMi trĩu xuống... Một vài chiếc lá me khô rụng rơi lảo đảo rồi nằm im trên tóc. MiMi mỉm cười...
 
*
 
- Nguyễn thị MiMi lớp sáu A hạng nhất, một cuốn "Chuyện bé Phượng".
 
- Ô! - MiMi sung sướng cầm lấy, lí nhí cám ơn ba. Ba tiếp tục;
 
- Nguyễn Huy Côn hạng nhì, một tạp chí "Phi thuyền Apollo".
 
Anh côn cười toe, "quyển sách ta hằng mơ ước đây rồi". (Đưa sách lên mũi hít mấy cái).
 
- Nguyễn thị Thục Châu, đồng hạng, sách "làm bánh".
 
MiMi reo:
 
- A! Chị Châu làm nội trợ đấy. 
 
Còn một cái bảng danh  dự trên tay, ba lật qua lật lại:
 
- TiTi thì hạng ba ư, cho một tấm "baby" chịu không?
 
TiTi buồn thiu, nó cầm lấy, nhìn vào hình rồi chạy đến bên mẹ:
 
- Mẹ ơi, con nhỏ phải học ít ít thôi.
 
Cả nhà cười vang. TiTi thẹn thùng xoay xoay tấm hình. Mẹ mắng yêu:
 
- Hư đấy! Nhỏ phải học chăm chứ.
 
Lulu ngồi chồm hổm nãy giờ dưới ghế cũng chạy ra vẫy đuôi.
 
Trên tường, đồng hồ thong thả gõ chín tiếng...
 
 
NGUYỄN THỊ THA ANH      
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 13, ra ngày 7-11-1971)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>