Thứ Ba, 5 tháng 8, 2025

Khi Bé Giận


- Bé ơi! Ra chị bảo nè.
 
- ! ? ! ?
 
- Bé ơi! Lấy giùm chị quyển sách cái.
 
Tiếng chị Phương từ nhà trên vọng vào. Mặc! Bé vẫn bịt tai giả điếc. Hổng phải là bé nhác đâu, mà, mà... bé ghét chị Phương lắm cơ. Mấy hôm nay chị Phương chả thèm chơi với bé nữa, nghĩ có tức hông. Cả ngày bé cứ thấy chị Phương ở trong phòng học, chị ấy cứ viết viết cái gì mãi. Chả bù với mọi hôm, chị ấy cứ dắt bé đi chơi hoài á! Chị Phương làm bộ học chứ bé biết rồi, chị ấy làm thơ đấy mà. Bé biết chuyện ni lâu rồi, bé định méc má cho chị ấy đáng đời, nhưng... bé còn thương chị Phương quá, bé không nỡ. Bi chừ thì bé cảm thấy ghét nhiều nhiều, bé chả thèm chơi với chị Phương nữa đâu.
 
Mấy bữa ni chị Phương bí mật ghê cơ, bé vừa bước vào phòng học là chị ấy đã xua tay:
 
- Thôi! Đi ra ngoài giùm chị, yên cho chị học.
 
Bé tức quá muốn cãi mà lại sợ nên nước mắt cứ trào ra. Càng nghĩ tới ngày trước bé  càng thấy tủi thân hơn. Lúc trước chị Phương lúc nào cũng nghĩ đến bé, lúc nào cũng chơi với bé cả. Thế mà bây giờ...
 
- Chị Phương ơi! Chơi bán đồ hàng với bé không?
 
- Quê lắm, chị không chơi đâu, chị lớn rồi chứ bộ nhỏ như cô đó.
 
"Lớn rồi". Từ ngày được đăng bài thơ trên Tuổi Hoa đến nay, chị Phương cứ lấy điệp khúc "chị lớn rồi" nói với bé hoài, bé chán ơi là chán. Chị ấy làm như đã lớn bằng ba không bằng. Bé quay đi rủ thằng Hùng:
 
- Hùng! Chơi với bé nha!
 
Cũng như chị Phương, Hùng từ chối ngay:
 
- Bé chơi đi, Hùng không chơi đâu, Hùng con trai mà chơi gì.
 
Thật tức ghê đi, trong nhà không ai thương bé cả, má lo việc má, chị Phương bận làm thơ, thằng Hùng thì khỏi nói, không bao giờ hắn chịu chơi với bé cả, cả nhà không ai thèm để ý đến bé hết. Được rồi, bé nhất định phải giận cho mà xem, mà lần ni bé giận thiệt cơ, chứ không như lần trước đâu. Thôi để bé giận đã nha, tới giờ ăn cơm rồi đó...
 
Bé lăn nhanh xuống gầm giường mở tròn mắt chờ đợi. Tiếng chị Phương gọi rồi tiếng má:
 
- Con bé làm bộ đó, chiều thế nào cũng vòi quá.
 
Nghe tiếng má, bé càng tức hơn lên mà quên cái bao tử của bé đang reo. Má không thèm kêu bé ăn cơm thì thôi, bé nhịn đói đến chết luôn. Eo ơi, nghĩ đến chết bé sợ quá, định bước ra thì tự ái bé lại sôi lên sùng sục. Nước mắt bé trào ra và bé ngủ quên lúc nào không biết.
 
Tỉnh dậy bé thấy người nóng ơi là nóng. Mồ hôi và nước mắt làm bé khó chịu vô cùng, thêm vào đó bụng bé đói cồn cào. Thôi! Bé chịu thua rồi. Cho bé ăn cơm với. Bé vừa định bước ra thì dừng lại, có tiếng má vào phòng. Thế là bé hơn rồi, má chịu thua bé trước.
 
- Bé ơi! Ra ăn cơm má thương.
 
Bé nín thở chờ đợi. Tiếng má thảng thốt:
 
- Ủa! Bé đâu rồi?
 
Cùng lúc đó bé nghe tiếng ba, chị Phương và thằng Hùng vào phòng. Bé thấy thương lạ, thì ra cả nhà ai cũng lo cho bé cả mà bé không biết. Hối hận dâng tràn, bé chạy ra ôm chầm lấy má, mếu máo:
 
- Má ơi!
 
Giọng má mừng rỡ:
 
- Trời ơi! Con tôi.
 
Qua màn lệ, bé thấy chị Phương dễ thương hơn bao giờ hết.
 
 
Hương Huyền       
 
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 110, ra ngày 15-7-1969)
 

Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>