Hà đang đọc truyện "Món quà đêm Noel" trong báo Tuổi Hoa thì Túy bước vào.
- Hà! Tuổi Hoa tao mới mua chưa xem mà mày dám lấy xem trước lại làm sút bìa nữa. Trả lại đây cho tao. Đồ phá như quỉ.
Hà xé tập báo vứt mạnh xuống đất. Nổi nóng, Túy tát em hai bạt tai và quát to:
- Phá này... đồ quỉ... đồ yêu...
Hà đau quá khóc thét lên.
Nghe tiếng khóc, mẹ ở trong phòng vội chạy ra. Hà mếu máo:
- Tự nhiên chị Túy chỉ đánh con...
Túy trừng mắt:
- Tự nhiên hả? Báo Tuổi Hoa tao mới mua về chưa xem mà máy xé nát rồi còn nói nữa.
Mẹ dịu dàng bảo Túy:
- Em nó lỡ làm rách, con phải nhỏ nhẹ với nó chứ sao con lại đánh em. Con gái cần phải tập tánh hạnh cho dịu dàng chớ cộc cằn thì xấu lắm con ạ. Hơn nữa ở nhà có hai chị em thôi mà chúng con không biết nhường nhịn lẫn nhau thì mẹ buồn lắm.
Túy cúi đầu, hai hàng lệ từ từ lăn dài trên má.
Thấy thế Hà càng làm già:
- Ai biểu làm tàng không cho con coi thì con xé mẹ nhỉ!
Mẹ âu yếm vuốt tóc Hà:
- Thế thì Hà có lỗi rồi. Tại con làm rách báo của chị Túy chỉ mới đánh chứ. Thôi con lại xin lỗi chị Túy đi, ngoan mẹ thương.
Hà lắc đầu phụng phịu:
- Khi nãy chị Túy đánh con, bây giờ con không thèm xin lỗi chỉ nữa đâu.
Me khẽ bảo:
- Thôi Túy học bài đi, để mẹ cho tiền mua tờ báo khác. Còn Hà vào đây với mẹ.
*
Đồng hồ từ từ buông năm tiếng. Tuy đưa mắt nhìn ra ngoài sông. Ánh nắng vàng len vào cửa sổ đã dịu hẳn. Túy xếp vội sac1g vở bước ra vườn. Thấy Hà ngồi trong lòng mẹ ăn na, Túy tức lắm. Túy có cảm tưởng vì Hà mà mẹ đã quên Túy. Hà đã giành hết tình thương của mẹ rồi. Vì vậy mỗi khi hai chị em gây lộn là thế nào Túy cũng bị mẹ la mặc dù Hà có lỗi. Với điều ghen tị ấy nên mọi sự âu yếm của mẹ đối với Hà đều làm Túy ghét Hà thêm nữa.
Thấy Túy, Hà mừng rỡ:
- Chị Túy, lại đây ăn na với em.
Túy lườm Hà, bĩu môi:
- Tôi không cần.
Hà đưa mắt nhìn mẹ, có lẽ mẹ đã đọc được sự ganh ghét ấy qua ánh mắt Túy nên nhẹ nhàng kéo Túy ngồi xuống ghế, khẽ bảo:
- Sao con lại ganh ghét với em con. Con không biết nó bé nhất nhà sao. Mẹ không bao giờ có sự yêu Hà hơn con nhưng Hà nó bé nên mẹ cưng chiều nó như mẹ đã từng cưng chiều con hồi nhỏ. Không lẽ bây giờ con lớn như vậy mà mẹ còn ôm con vào lòng vuốt ve như hà sao? Còn những lúc chúng con gây lộn mẹ đã la con vì con lớn con cần phải nhường nhịn em, chứ Hà nó bé nó đâu có hiểu gì.
Túy hối hận gục đầu vào lòng mẹ khóc nức nở. Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc Túy. Bé Hà ngây thơ đứng nhìn Túy khóc. Mẹ kéo bé lại gần rồi áp đầu hai chị em vào lòng. Hà lấm lét nhìn Tuý.
- Mẹ ơi chị Túy còn ghét con không mẹ.
Túy nghẹn ngào:
- Từ nay chị không ghét Hà và cũng không đánh Hà nữa đâu.
Mẹ nhìn hai chị em mỉm cười sung sướng.
Ý-NHI (Đà-Nẵng)
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 19, ra ngày 25-7-1964)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.