Em là một người thiếu thước tấc!
Vâng! Em biết thế, biết rất
rõ, kể từ ngày nhỏ em kế “cảm thấy” vượt em một cái vai không lấy gì làm cao
mấy nhưng đủ làm em “mất mặt” với bà con xóm giềng. Thông cảm với nỗi đau khổ
của em, chị Huyền lập tức mua ngay một đôi guốc mới, kiểu Hippy bây giờ cao
nghệu và to lớn cồng kềnh. Chị tuyên bố:
- Để Hậu khỏi thua sút với
“đời”!
Gớm chưa! Lời tuyên bố thật
nặng nề hơn củi tạ. Em cam phận làm một con nhỏ hiền lành, không dám “chen vai
thích cánh” với mọi người. Cơ khổ, vì em có muốn cũng không được, cho nên em
nghĩ chệch ra một chút “nhìn lên thì chẳng bằng ai, ngó xuống chẳng ai bằng
mình!”, lấy đó làm câu châm ngôn cho đời sống.
Ấy thế mà đã yên đâu, hình
như Trời già chưa vừa lòng với cái tác phẩm kỳ quặc là em, “ổng” lại xui khiến
làm sao cho em mắc thêm một chứng khó chữa không kém: Hơn nửa tháng nay em đã
có tên trong sổ bộ “những người phải bước nhẹ khi lên cầu thang” lý do: thuộc
loại nặng ký!
Em xấu hổ biết mấy mỗi khi
đi học, ở đó, bọn con trai “không nên nết” cứ nhìn em tủm tỉm cười, em đọc thấy
trong mắt chúng những câu chế riễu – “Ủa, bao gạo biết đi ta!” – “Dẹp đường cho
xe hủ lô chạy!” v. v... và v. v... Em giữ thái độ im lặng, hơi nghiêm nghị một tí coi
tụi nó chả ra ký lô gì – mà có thế thật! So với em, tụi nó chỉ là một con cóc
bên một con gà…
Mấy đứa bạn em dạo này hay
thắc mắc tệ, nhỏ Chi tò mò:
- Hậu, sao dạo này mày “xổ
sữa” thế?
Nhỏ Mai cũng hỏi:
- Mày “nhậu” gì mà “tròn
trịa” vậy?
Cáu tiết em trả lời:
- Tao “xơi cám heo”! Được
chưa lũ quỷ?
Chắc bộ mặt em lúc đó “tàn
bạo và khốc liệt” lắm, nghe con Oanh diễn tả mà em bật cười:
- Gớm, lúc đó mày phùng mang
trợn mắt y như là… là… Bao Công tra án Quách Hòe ấy, ghê bỏ xừ!
Nhỏ Mai thủ thỉ:
- Tao hỏi mày thiệt mà, lỡ
mày ăn mấy món nhiều “ca lô ri” thì tao bày cho cách làm cho ốm bớt, thế mà
cũng nổi khùng.
Em mừng rỡ:
- Thật hả Mai, cách nào?
- Mày kê thực đơn hằng ngày
cho tao coi đã.
Sau một hồi suy nghĩ, em kê
một dọc tên ra cho Mai coi, nhỏ lẩm nhẩm đọc “ – Sáng bánh mì bơ, chuối hoặc
phở hoặc bún bò, trưa cơm năm chén, thịt xào, canh một tô v.v… chiều cơm, chuối
và phô mai, tối chè, có thể cháo hoặc mì và kẹo… ối chu cha, hèn nào, mày ăn gì
mà “ít” thế Hậu?
Em thật thà đính chánh:
- Đâu có, tại tao không nhớ
hết đó chứ, còn chừng vài món nữa cơ!
Nhỏ Mai kinh ngạc:
- Eo ơi, vậy mà chưa hết đó
à, thôi em ơi, thảo nào! Lại đây tao “chỉ dạy” cho, mày mà tiếp tục ăn kiểu đó
thì chỉ ba tháng sau… cầu thang sập vì mày!
*
Khốn khổ cho em! Ngay hôm
đầu mở “chiến dịch ăn kiêng ăn khem” ra thì đồng thời em bị mấy mũi dùi thay
phiên nhau chòng ghẹo. Thứ nhất là anh Hải:
- Gớm, Hậu định ăn kiêng à?
Khó lắm, anh cam đoan chỉ hai, ba, bốn ngày là Hậu thèm “nhậu” khủng khiếp, mà
hễ nhậu là phải gấp đôi gấp ba số lượng cũ. Như vậy trong vài ngày Hậu sẽ tròn
như… quả dưa hấu ấy, khỏe ru!
Rồi chị Huyền:
- Từ ngày Hậu nó ăn kiêng,
chị lại mất công kiểm soát cái “gạc măng giê”, khổ quá…!
Ngay nhỏ Hạnh, em kế em cũng
cười rúc rích:
- Tội gì ăn kiêng cho khổ?
Chị Hậu này, không biết lúc đói ăn, cái bao tử của chị nó có xuống đường không
há?
Em đã nổi giận… bỏ ngoài tai những lời trêu chọc, cố gắng nhịn ăn để cố làm gầy. Dù sao một thân hình vừa phải cũng dễ coi hơn một thân hình to lớn… cỡ em! Song, hình như mọi sự khó cứ đeo đuổi em hoài. Thực phẩm làm gầy tuy dễ nhưng lại khá phức tạp. Đầu tiên về phần ăn sáng, em đã bỏ phở, bánh mì bơ để chỉ uống một ly chanh tươi, ngậm một thỏi chewing gum – Bao tử đã quen hoạt động mạnh phải “kêu gào” đòi tiếp tế làm em thót ruột quá đỗi. Qua được
bữa sáng lại đến buổi trưa, em cố nhắm mắt, quay lưng trước những món xào nấu thơm phưng phức, chăm chú ngồi làm bạn với đậu luộc và cà. Mẹ em kêu lên:
- Này, Hậu định ăn kiêng
thật đấy à?
Chị Huyền chen vào:
- Đúng đó mẹ, tiếc ghê bữa
bún thịt nướng chiều nay lại thiếu “khách hàng kinh niên!”
Chị Huyền thật ác, chị làm
dịch vị của em theo sự tiết tâm linh mà xuất hiện, em phải buông chén đi chỗ
khác – Vờ giận chị Huyền, nhưng thật ra vì em chỉ được quyền ăn có thế mà thôi.
Chiều đến, khi cả nhà quây quần bên mâm bún thịt nướng, em lại lủi thủi vào một
góc ăn cơm với… cà và đậu luộc!
*
Em sụt cân trông thấy ; sau
ba tuần lễ áp dụng thực phẩm làm gầy, em đã có thể mặc áo dài hiên ngang đi
trước bọn con trai lắm mồm miệng ở trường, sổ bộ ghi những người nặng ký đã
thấy xóa tên em, ghi vào sổ phòng hờ. Nhỏ Mai nói với em:
- Mày chịu khó ăn như vậy
đúng một tháng, sau đó ăn từ từ lên dần, số cân sẽ giữ nguyên, nhớ đừng ăn gì
bất tử, công mày sẽ là công cốc đấy, em ạ!
Đôi mắt của anh Hải và chị
Huyền không còn nhìn em chế riễu nữa. Nhỏ Hạnh cũng im ru. Sung sướng với thành
tích đó, em tự cho phép em được ăn quà vặt một ngày sau đúng một tháng “chay
tịnh”. Chỉ còn ba hôm nữa thôi, số cân mỗi ngày lại sụt thêm một tí, giá em mà
có can đảm ăn kiêng hai ba tháng thì em sẽ mặc được những chiếc áo dài eo của
chị Huyền…
Chiều hôm nay lững thững ra
trước nhà, tiếng rao từ đầu xóm vẳng lại làm em chú ý lắng tai nghe:
- “Ai, bún bò giò heo
không?”
- “Ai chè đậu nước dừa đường
cát không?”
Thì ra có hai hàng quà, em
nghĩ đến mùi thơm béo bổ của nước lèo, chất cay cay ngọt ngọt của tương ớt, vị
chua của chanh… và rau ghém xanh tươi mơn mởn bên những lát ớt đỏ tía cay nồng,
những cọng bún trắng tươi… mà tự nhiên nuốt nước miếng. Thèm quá là thèm, gần
bốn tuần rồi chứ ít sao? Em nghĩ tới lời nhỏ Mai nói rồi nhủ thầm – “Chắc chả
sao đâu, cũng gần tháng rồi, hơn nữa mình ăn ít thì sợ gì?”
Em quyết định gọi hàng bún
bò vào – Một tô đã xuống dạ dày không còn dấu tích, em vẫn còn thòm thèm, sau…
một giây suy nghĩ, em xơi nốt tô thứ hai, tráng miệng bát chè đậu… rồi thong
thả vào nhà, uống một ly đậu xanh cỡ bự – trước đôi mắt ngạc nhiên và “khiếp
đảm” của ba người: Anh Hải, chị Huyền và nhỏ Hạnh!
Mấy ngày sau đó, để trả thù
bao tử, em đâm ra “bồ bịch” với mấy bà hàng quà ; cứ chiều đến là có tiếng ơi
ới gọi ngoài cổng:
- Cô Hậu ơi, bún riêu đây…
- Cô Hậu ơi, nem nướng đây…
Tất nhiên món nào cũng được
em chiếu cố cả!
*
Đúng một tháng theo thực
phẩm làm gầy đã qua… em trịnh trọng xỏ tay vào chiếc áo dài, lên phố đi cân.
Qua một đoạn đường băng ngang ngã tư, em bị một chiếc Honda đụng phải. Cú đụng
nhẹ, chỉ sợt ngang làm em loạng choạng, còn chiếc Honda, lạ chưa, nó ngã chổng
kềnh! Chủ nhân chiếc Honda là một cậu bé có lẽ gần bằng tuổi em, suýt xoa đứng
dậy, cậu ta nhăn nhó:
- Gớm, “cái bà mập” này đi
gì mà vội vàng thế không biết?
Lẳng lặng dựng xe dậy, cậu
bé leo lên rồ ga chạy một mạch, bỏ em lại với những cặp mắt tò mò của khách
bàng quan và một tâm trí trống rỗng. Em tự hỏi, em đã sút biết bao nhiêu ký
trong tháng ăn kiêng, sao còn có kẻ dám kêu em là mập – bà mập mới dễ sợ…
Em lập tức vào ngay một tiệm
thuốc tây cân nhờ và em choáng váng muốn xỉu: Trời ơi, cây kim quái ác chỉ một
con số quen mắt, con số của những người nặng ký!
*
Về đến nhà, em lăn ra giường
thờ thẫn, nhỏ Hạnh đứng ở một góc nhà hỏi vọng lại:
- Sao, kết quả ra sao chị
Hậu?
Em không trả lời, đến bây
giờ em mới thấm thía những lời dặn dò của nhỏ Mai. Một tháng kiêng khem chẳng
bằng ba ngày thả cửa. Em hiểu vì sao chiếc Honda lại đổ kềnh thế, em cũng hiểu
vì sao cậu bé đó lại gọi em là bà mập. Em chẳng dám trả lời nhỏ Hạnh nữa. Biết
trả lời sao đây?
Chao ơi, mấy ngày bầu bạn
với hàng quà hàng bánh không ngờ lại tai hại như thế? Em đã tự hại em rồi.
Nghĩ đến ngày mai đi học, em
áo não thở dài: Tiếc làm sao ấy. Phải, tiếc ghê gớm lắm, “Hậu mập”!
GÀ CỒ
(Trích từ
bán nguyệt san Tuổi Hoa số 198, ra ngày 1-4-1973)