Nắng tháng ba cứ như lửa đổ
trên đầu. Chị Ve sầu lim dim đôi mắt, không buồn ca hát. Đôi cánh xanh biếc khe
khẽ đập nhẹ theo hơi thở đều đều. Cơn nắng nồng nàn quá, chị thèm một làn gió
thoảng cho dịu bớt cái oi bức của buổi trưa hè. Bên khóm hồng bì có vợ chồng
bác chim sâu ríu rít rỉa lông cho nhau. Vợ tựa vai chồng kêu rù rù. Anh chồng
không ngớt cử động cái đầu, hết xây bên này đến ngước mắt nhìn bên kia. Ý hẳn
anh muốn tìm một con mồi nho nhỏ để hai vợ chồng tráng miệng sau giấc ngủ trưa
chắc. Cách khu vườn này một rặng tre xanh, một con đường đất đỏ quanh co dẫn
vào thôn Hạ, cánh đồng lúa xanh rờn loang loáng bóng mặt trời.
Vạn vật đều mệt mỏi trước
sức nóng gay gắt của những ngày đầu mùa hạ. Bác Mặt trời tha hồ giương oai với
lũ người hạ giới. Gọi là lũ “người” cũng không ngoa tí nào, vì dưới rặng tre
xanh kia có sự hiện diện của chú Tư tá điền, chú đang nghỉ giấc ngủ trưa với
chiếc gàu sòng bên cạnh. Dì Gió vẫn chưa xuất hiện. Dì còn bận yến tiệc bên kia
sông Thủy Tú. Thôn Hạ vẫn đắm chìm trong cơn nóng ghê người. Chao ôi! Hơi nóng
cứ hừng hực bốc lên, như tự lòng đất thoát ra. Chú Tư quạt phành phạch, miệng
càu nhàu.
Bỗng mặt sông xôn xao gợn
sóng. Đám cỏ reo lên trước nhất: “Ôi chu cha! Dì Gió đến! Thiệt phúc đức quá!
Chúng tôi sắp chết khô rồi đấy!” Đám sinh vật nhỏ bé ở đầu thôn Hạ nhốn nháo
hẳn lên. Cánh đồng lúa tươi tỉnh hẳn. Chị Ve sửa soạn một tấu khúc chào mừng Dì
Gió. Và vợ chồng bác chim sâu thì là đà bay xuống ruộng lúa. Và Dì Gió đến
thật. Dì lướt nhanh như… gió, Dì múa may quay cuồng. Chú Tư tá điền tỉnh hẳn
người. Chú quơ vội cái áo cộc mặc vào người và đội cái nón lên đầu.
Dì Gió ngước lên thấy Bác
Mặt trời xoay vòng vòng. Dì chào xã giao, có ngụ ý trách móc: “Ô! Bác đấy à?
Bác làm gì mà chiếu đèn “bin” xuống hạ giới kỹ thế? Họ than phiền quá”. Rồi Dì
chép miệng, không để cho Bác Mặt trời kịp nói: “Ấy, giá mà tôi không đến kịp
thì lũ cỏ non đã chết khô ra rồi đấy! Bác nương tay cho thiên hạ nhờ với chứ!”.
Bác Mặt trời đã “sùng” lắm rồi, ô hay, tự dưng công việc của mình mà mụ xen
vào. Ai có phận sự nấy chớ! Mình có rọi đèn “bin” kỹ cũng chỉ vì công việc mình
được giao phó là vậy. Còn mụ có phận sự làm mát mẻ người khác thì cứ việc thi
hành công tác. Lại còn học thói hợm mình, lên mặt dạy khôn ta nữa chớ. Phải cho
mụ một bài học cho bớt thói kiêu căng mới được. Nghĩ là làm, Bác Mặt trời đủng
đỉnh trả lời: “Chào Bác ạ! Ấy, tánh tôi vốn hay nóng nảy như thế. Bởi thế nên
mới phải nhờ đến bác làm mát mẻ vạn vật giùm”. Dì Gió được khen cười tít mắt.
Cao hứng, Dì đáp: “Sá chi một chút tài mọn ấy mà Bác phải để ý đến. Tôi còn làm
nhiều việc lớn lao hơn thế nữa kia. Một tay tôi làm nổi sóng lật thuyền của
những tên lái buôn gian ác. Tôi mang nhị hoa của khu vườn này rắc ở khu rừng
kia cách nhau hàng vạn dặm để cây kết trái lai giống. Bác biết tại sao những
cây ngô sinh ra những trái ngô hạt trắng như ngọc thỉnh thoảng lại chen vào
những hạt ngô vàng không? Ấy là do tôi làm ra đấy. Tôi mang nhị hoa… “ Bác Mặt
trời ngắt lời: “Vâng tôi biết tài Bác quá rồi mà. Nhưng mà… để chứng thực lời
nói của Bác, tôi chỉ cần Bác làm việc này xem có chu tất không rồi hãy nói
chuyện khác. Này, Bác trông thấy anh tá điền đang lui cui sửa soạn dây gàu để
tát nước đấy chứ? Bác thử thổi bay áo anh ta xem sao. Cái áo vải thô nhưng
không nặng ký mấy đâu”. Dì Gió mắc mưu Bác Mặt trời, bị nói móc Dì hậm hực nhận
lời: “Này, Bác coi đây nhé. Trong chớp mắt là gã ấy phải cởi phăng áo ra ngay
mà!” Rồi Dì phồng má thổi vào anh Tư tá điền. Tự nhiên đang mát mẻ bỗng cơn gió
lạ tới tấp thổi đến lạnh buốt, anh Tư co ro giữ chặt manh áo cộc trong mình. Dì
Gió thổi càng tợn, anh Tư càng giữ chặt cái áo. Bác Mặt trời thấy mụ ngu ngốc
làm trò hề tức cười quá, bèn cười ha hả khoái chí.
Dì Gió lỡ khoe khoang, đem
hết sức bình sinh ra thổi tới tấp, anh Tư lật đật tìm gốc cây to đứng nép mình
vào cho khỏi ngã. Vừa bị bẽ mặt vừa mệt sức, Dì Gió cáu đến nơi. Phải mà, lão
Mặt trời biết ta không dám trái mệnh trời, không được phép đem ngọn gió “thất
điên bát đảo” (ngọn gió gây nên bão tố) ra xài nên mới ngạo ta như thế. Mà…
chắc gì lão cởi được áo gã kia mà dám vênh vang chứ? “No mất ngon, giận mất
khôn”, Dì Gió không biết đã cất túi khôn ở đâu mà lú đến thế, Dì vênh mặt thách
thức: “Bác thử làm coi có được không mà cười ngạo tôi đấy?”. Bác Mặt trời ung
dung cười (Ít khi Bác lại điềm tĩnh đến thế. Thật là hiếm có phải không các
bạn? Thường thì khi hình dung đến Bác Mặt trời, ta vẫn nghĩ rằng bác nóng nảy
như ánh nắng mùa hè vậy đó. Chứ ai mà ngờ bác cũng mưu mẹo ghê đến thế). Bác
gật gù ra dáng thích thú lắm. Bác sốt sắng nhận lời. Bác cũng không quên nói
móc Dì Gió một câu làm Dì ta giận tím mặt: “Ồ! Sá chi chút tài mọn ấy mà Bác
phải thách thức” (Ấy! Bác Mặt trời dùng “gậy ông đập lưng ông” mà lỵ. Chả là…
lúc nãy Dì Gió cũng lên tiếng như thế đó!).
Bác Mặt Trời bắt đầu giở tài
ra. Lúc ban đầu ánh nắng dịu mát, anh Tư khoan khoái quá. Nhưng càng lúc nắng
càng to, nắng bực bội khó chịu. Anh Tư quạt liền tay cũng không sao xua tan cái
nóng. Mồ hôi nhễ nhại, anh cảm thấy nhớp nháp quá. Anh buộc lòng phải cởi áo
ra.
Bác Mặt trời đắc thắng cười
to. Dì Gió bẽn lẽn quá. Thế mới biết, ở đời không phải chỉ có sức mạnh là thắng
được tất cả. Chính cái từ từ, dịu dàng lại mang kết quả tốt đẹp đến cho ta chắc
chắn hơn. Hẳn các bạn của Mai, khi đọc xong câu chuyện trên, đều thấy rằng sự hùng
hổ của Gió đã thất bại nặng nề phải không? Và cái từ tốn của Bác Mặt trời là sự
chín chắn lại vững bền và trường tồn. Vậy thì… có ai thích làm Dì Gió kiêu căng
không đấy?
MAI KHANH
(Trích từ
bán nguyệt san Tuổi Hoa số 134, ra ngày 1-8-1970)