Bác Bao Tử nằm bẹp một xó, ngất nga ngất ngưởng. Chợt có tiếng thánh thót của nàng Tim:
- Bao tử ơi! Bao tử à!
Bác mở choàng mắt:
- Gì đó! Ủa, tiểu thơ đó hả? Dạ tiểu thơ muốn dạy điều chi?
Giọng nàng Tim trong vắt, đầy vẻ hờn giận:
- Tại sao ngươi chưa cung cấp chất bổ cho ta? Ta yếu ớt quá. Ta buồn phiền quá. Ngươi định bỏ rơi ta đó ư?
Bác Bao Tử gục đầu thiểu não:
- Thuộc hạ xin chịu tội cùng tiểu thơ. Nãy giờ, không hạt cơm nào vào bụng nên thuộc hạ...
- Ủa, tên Thực Quản đâu? Nó không tiếp tế đồ ăn cho ngươi hả?
- Dạ đúng thế.
- Sao vậy? Tên Thực Quản đốn mạt đó...
- Không phải đâu. Việc này do vua Hưng, thiên tử của chúng ta gây ra đó.
Cô Gan xen vào. Bác Bao Tử thắc mắc:
- Lạ kìa. Vua Hưng đâu nỡ tâm thế bao giờ.
- Ô, biết đâu. Muốn chắc chắn bác cứ hỏi tiểu thơ Tim.
Nàng Tim ngạc nhiên:
- Ta biết gì đâu mà hỏi?
-
Tiểu thơ quên rồi à? Đôi tai thính của tiểu thơ để đâu? Với chúng tiểu
thơ sẽ nghe được cụ Óc trên kia thổ lộ tâm tình của vua Hưng cho xem.
- Phải đấy! Hay quá!
Bác Bao Tử và nàng Tim đồng thanh la lên thế. Rồi từ đó, im bặt tiếng nói của nàng Tim. Bác Bao Tử chau mày lẩm bẩm:
-
Vô lý. Nguyên do nào? Vua Hưng đâu ác vậy? Vả lại, nếu chúng ta đói,
tất vua cũng đói. Hỏi, đói dại gì không ăn? Chẳng lẽ vua Hưng chịu đói
sao?
Cô Gan ghé vào tai bác, thì thào:
- Bác nói đúng đấy. Chuyện này muốn tỏ, phải chờ tiểu thơ Tim nghe ngóng sao đã.
Cả hai im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Đột nhiên:
- A cái thằng Bao Tử biệt danh Dạ Dày này! Cớ tại làm sao không thải cho mẹ con mụ đồ ăn như mọi bữa, hử???
Cô Gan và bác Bao Tử đồng giật thót một cái. Chừng nhận ra người đối diện, cả hai cau có:
- Mụ Ruột Già khỉ gió. Gì mà náo lên thế.
- Ô hay! Mụ la to thế tiểu thơ Tim làm việc sao được?
Bà Ruột Già ngơ ngác:
- Nàng Tim làm việc gì?
- Suỵt! Mụ này muốn gây chuyện hả. Đã bảo nói khẽ chứ.
- Ừ, khẽ thì khẽ. Chuyện gì mà bí mật thế?
Cô
Gan bèn kể lại đầu đuôi rành mạch. Nghe xong, bà Ruột Gà à lên một
tiếng. Ruột Non - đứa con yêu quí và độc nhất của mụ - lên tiếng:
- Thôi má đừng hỏi lôi thôi nữa. Yên để tiểu thơ làm việc nào.
Ngay lúc đó, một giọng trong trẻo thoát lên:
- Các người ơi! Các người ơi!
Nghe tiếng tiểu thơ Tim, cả bọn vui mừng reo:
- Tiểu thơ! Tiểu thơ! Xong rồi đó hả?
- Chuyện thế nào, thưa tiểu thơ?
- Thong thả cho tiểu thơ nghỉ mệt đã.
Nàng Tim dịu dàng:
-
Mệt gì đâu? Ta kể nhá. Vừa mới sử dụng đôi tai, ta đã nghe giọng cụ Óc
sang sảng: "Mình đói quá. Chắc các bộ phận trong người mình cũng thế.
Nghe nó xục xạo mà..."
Cả bọn nhìn nhau, hả hê.
...
"nhưng biết làm sao hơn? Nếu mình ăn cơm hóa ra mình thua mẹ à? Không!
Mình có tự ái. Nhất quyết mình không thèm ăn cơm, nhịn đến chết luôn..."
Đến đây, Bao Tử thất kinh la lớn:
- Trời ơi! Thế là tôi sắp chết rồi đấy. Này mụ Ruột Già, cô Gan, các người cũng sắp nghẻo... hu hu...
Cô Gan gắt át lên rằng:
- Ơ... cái bác này. Đường đường là một thân nam nhi mà sợ chết thế hở?
Ruột Già - miệng méo xệch - miễn cưỡng hùa theo:
- Ừ cái thằng Dạ Dày ni mau nước mắt nước mũi lắm. Làm... tao... hi... hi... hích khóc... theo lu... ôn.
Nàng Tim ngọt ngào khuyên nhủ:
- Thôi! Các người ơi, đừng bi quan quá đỗi. Chuyện ngang đâu rồi, ta kể tiếp cho nghe. Khi ấy, cụ Óc vẫn đều đều:
...
"Phải! Mình phải nhịn, nhịn ăn mới được. Mẹ đã không thương thì chớ còn
mắng: "Thằng ranh con! Đi chơi đâu giờ mới về. Giỏi chơi thì giỏi
nhịn". Được, nhịn thì nhịn, mình sợ à? Nhưng chắc chắn mẹ có để dành cơm
cho mình. Đã thế, mình tuyệt thực vô hạn định cho mẹ biết..."
Mụ Ruột Già biến sắc:
- Vô hạn định?
- Vô hạn định thì tụi mình vô... sinh.
Bác Bao Tử lạc giọng:
- Nhưng ta yêu đời, ta không muốn chết... hu... hu...
Nàng Tim dỗ dành:
- Đừng khóc nữa Bao Tử ạ! Ngươi hãy lặng yên nghe ta kể nốt:
...
"Nhưng... Sao mình đói quá, ôi... ruột gan cào cấu. Chúng thù hận mình
lắm. Chẳng lẽ mình ăn cơm? Không! Không thể thua mẹ. Chẳng lẽ mình nhịn?
Không! Không thể nhịn..."
Ta nghe đến đó, sợ các ngươi nóng lòng, ta vội báo cho hay. Các ngươi nghĩ sao về vấn đề này?
Bác Bao Tử tươi tỉnh:
- Vua nói thế là vua sẽ ăn đấy. Phải không tiểu thơ.
- Phải rồi.
Mụ Ruột Già vỗ tay:
- Và... Chúng ta sẽ sống ha... ha...
Riêng cô Gan vẫn điềm tĩnh:
- Hết chuyện rồi tiểu thơ? Sao tiểu thơ không nghe tiếp? Ngộ vua Hưng đổi ý cũng nên.
Bác Bao Tử và mụ Ruột Già nhìn nhau chưng hửng. Cô bé Ruột Non cũng xen vào:
- Cô Gan chí lý. Má với bác xấu lắm. Mừng nhiều lát đau nhiều á nghen.
Thình lình có tiếng cãi cọ từ trên vẳng xuống:
- Thằng chó chết Răng này. Giành hết cơm không phần cho mỏa hở?
- Đâu có ông Lưỡi. Vị mặn chua và cay cháu để cho ông kìa.
- Ờ ngoan đó Răng. Mầy mà ăn hết thì liệu cái thần hồn. Tao không gỡ đồ ăn dính trên người mầy nữa đâu!
- Cần chi. Có chị Tăm bạn thân cháu làm việc đó rồi ông ơi!
Không hẹn, "toàn dân" trong người vua Hưng đồng nhảy cỡn lên reo hò.
Bác Bao Tử thích chí đưa tay trỏ:
- Đọ đọ. Tên Thực Quản tiếp tế đồ ăn cho tui kìa.
Trao cơm tận tay bác, Thực Quản mỉm cười:
- Giờ thì cháu hết ngứa ngáy chân tay rồi bác ạ.
Bác Bao Tử không trả lời, nhồm nhoàm nhai. Cô Gan liếc xéo:
- Bác xong là đến bọn này đó. Bác mà khư khư một mình thì... a... lê...
Hai mẹ con Ruột Già đồng thanh:
- ... hấp! Bọn này mổ bụng à...
Mặc
lũ thuộc hạ huyên náo, nàng Tim vẫn nhảy múa nhẹ nhàng. Nhưng kỳ quá!
Chân nàng bước kêu to: ... tực... tực. Có lẽ vì vui quá chăng? Nàng Tim
bèn vểnh tai lắng nghe tư tưởng vua Hưng giờ ra sao ; đồng thời cũng cố
ngăn nỗi vui bồng bột trong lòng:
...
"Ôi tim ta đập mạnh quá. Nó thấy mình ăn nó thích mà. Ha... ha, tuy ăn
mình vẫn không thua mẹ. Ai bảo mẹ dọn cơm cho mình ăn? Nhưng mình có lỗi
nhiều lắm. Lỗi với mẹ và lỗi với các bộ phận trong người mình nữa. Tim
ơi... ta xin lỗi nhen..."
Nàng
Tim thở hắt ra khoan khoái. Nàng Tim khép mắt. Bỗng nàng thấy dễ chịu
cả người. Nàng cất tiếng trong veo như chim họa mi hót:
- Cám ơn ngươi... Cám ơn Bao Tử nhé, chất bổ ngấm vào ta... khiến ta lịm cả người...!!!
TUYẾT DUNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 61, ra ngày 15-1-1967)
Không có nhận xét nào:
Không cho phép có nhận xét mới.