CHƯƠNG VII
Khải đạp xe trên xa lộ, trong lòng thấy mỗi lúc một bực dọc hơn. Cậu cảm
thấy quá nhỏ bé trước những biến cố vừa rồi. Cậu có thể quên ngay những
người hàng xóm và biệt thự Bạch Liên nếu cậu không phải băn khoăn về
tình trạng bất an ninh gây ra cho nhà cậu. Cậu rùng mình nghĩ rằng một
hôm cổng nhà cậu bỏ ngỏ, một người lạ đã lẻn vào vườn và có thể đã vào
tận trong nhà trên, mà chẳng ai hay biết và đề phòng gì cả.
Cậu cũng muốn hiểu rõ tại sao người đó đã giấu chiếc máy ghi âm trong nhà Kim Chi, mà không giấu trong nhà của Nhựt hay của chính cậu.
Tại sao ? Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu Khải. Thoạt tiên, anh em cậu tưởng người ấy đã vào giấu chiếc máy không, điều này không đứng vững. Căn nhà của Kim Chi nằm ngay cạnh bức tường ngăn cách với biệt thự Bạch Liên mà không ai vào nổi. Như vậy là họ đã dùng nhà của Kim Chi làm thính phòng : họ đã núp ở đấy để thâu những cuộc đối thoại bên biệt thự Bạch Liên. Nếu vậy thì phải có một hệ thống bí mật.
Trong vườn nhà cậu, cây cối tốt như rừng thì ai muốn giấu vật gì chẳng được. Nếu vậy, cần phải đi lùng xét các xó xỉnh khu vườn xem có dây dựa gì hay không mới được. Nghĩ vậy, Khải bèn quay xe trở lại và phóng về nhà thật gấp.
Về tới cổng, cậu đã kêu tới tấp :
- Kim Chi ! Kim Chi !
Lúc đó cô bé đang ở trong xưởng, đã nghe thấy tiếng gọi nhưng cứ cố tiếp tục làm, nên Khải phải chạy vô. Cậu vừa hé cánh cửa thì Kim Chi đã đẩy cậu ra kêu lớn :
- Cấm vô ! Cấm vô !
- Sao vậy ? Những trò chơi của em đâu phải là điều quốc sự bí mật ?
Cô bé vẫn không chịu mở cửa cho anh, vì nếu Khải biết trước sự bất ngờ thì cuộc vui tới sẽ mất cả thích thú.
- Anh cứ ở ngoài đó, em ra ngay bây giờ.
- Nhưng không thể chờ đợi được nữa, vội lắm.
- Vậy anh lùi lại hai chục bước, em sẽ ra.
Khải bực bội hết sức nhưng biết rằng cô bé sẽ không nhượng bộ, cậu đành phải tuân theo.
Nhà phát minh từ trong lò “bát quái” chui ra, làm anh cô phải phì cười. Kim Chi không những có hai bàn tay đầy than đen mà mặt mũi cũng đầy những dấu phẩy lem luốc.
- Gớm, mặt mũi đẹp ơi là đẹp ! Trông em chẳng khác gì một chú mọi Sioux.
- Nếu anh kêu em ra chỉ nói câu đó thì em xin lỗi, em trở vào tiếp tục công việc đây.
Khải bèn nói cho cô em biết sự cần thiết phải đi kiểm soát thật kỹ các xó xỉnh khu vườn mới được.
- Thế anh không có việc gì làm thú vị hơn sao ?
- Không phải vấn đề thú vị… Vậy ra em chưa nhận định rõ tình thế ?
- Nhưng em chẳng hiểu tại sao anh cứ xả thân cho những người hàng xóm trong khi họ chẳng cần gì đến mình.
- Không phải vì họ mà vì chúng ta, vì gia đình này. Em nghĩ coi, ai chẳng phải hoảng hồn khi thấy rằng những người lạ mặt lợi dụng cổng nhà ta bỏ ngỏ để lẻn vào vườn rồi tự do hành động.
- Ừ phải, họ lại dám vào cả nhà em mới tức chứ. Điều này thì em không thể nào tha thứ được.
Hai anh em bèn luồn lỏi dưới các cành cây để tiến gần cái tường biệt thự bên kia. Họ tiến chậm chạp, làm cho các giống côn trùng, tắc kè chạy tán loạn. Những giống này đã tưởng rằng loài người không bao giờ đặt chân tới nơi đây nên đã thiết lập cả một giang sơn riêng biệt của chúng.
Rồi chẳng mấy chốc, hai anh em không còn trông thấy nhau nữa, chỉ có tiếng cành lá bị gẫy làm cho họ biết là hai người đang hoạt động. Họ có cảm tưởng như đang thám hiểm một khu rừng âm u.
Bỗng có tiếng gọi của Kim Chi :
- Anh Khải ơi ! Lại đây mau !
- Ừ, anh đang lại, nhưng mà không mau được.
Một lát sau, Khải tới được chỗ em đứng :
- Gì vậy em ?
Kim Chi không đáp, lấy tay chỉ bức tường mà cô vừa vạch ra. Khải thốt lên :
- Một tấm cửa sắt !
- Vâng, mà lại bỏ ngỏ !
Tấm cửa mở hé và họ trông thấy bên kia cũng có những bụi cây che giấu tấm cửa như bên này.
Khải kết luận :
- “Nó” đã đi qua đây ! Em trông kìa, những cành cây gẫy.
- Vậy khoảng vườn bên kia là vườn nhà bà Mỹ Lệ và chúng ta có thể qua đó bất cứ lúc nào, chẳng cần gọi cổng. Em phát hoảng khi nghĩ rằng bọn chúng nó biết rõ cái cửa này trong khi mình lại mù tịt. Họ đã làm cách nào để tìm thấy nó ? bây giờ chúng ta phải đóng chặt cái cửa này lại đi anh.
- Ấy chớ ! Ta chưa thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, biết đâu nó lại chẳng cần thiết cho ta sau này.
- Nhưng em sợ.
- Sợ gì ? Chúng không thể sử dụng cái cửa này bây giờ được, vì chẳng ai vào được nhà bên cạnh mà cổng nhà ta thì luôn luôn khoá.
- Em chỉ muốn chuyền điện vào cái dây xích và cái ống khoá để nó giựt kẻ nào mó vào cổng nhà mình. Khó gì mà không làm được hở anh ?
- Phải rồi, anh biết rõ tài thợ điện của em. Nhưng mà em đãng trí như thế, em sẽ dám quên không cúp điện, sáng ra cả nhà sẽ lần lượt bị điện giật cho coi. Chị Tư trước nhất, vì chị vô sớm.
- Thế làm sao bây giờ ?
- Chưa có thể làm gì được hết.
- Anh sẽ báo cho bà Mỹ Lệ được biết chứ ?
- Nhưng anh rất nghi ngờ tên tài xế của bà ta, và có thể chính hắn đã mở cái cửa này cũng nên.
- Có thể lắm.
Bữa cơm chiều có vẻ uể oải. Vì không có ba về như mọi ngày và chỗ ngồi của ba tại bàn ăn bỏ trống, lũ trẻ thấy thiếu thốn một niềm vui.
Bỗng chuông điện thoại reo :
- Ba đó ! Nhựt kêu và đứng phắt dậy chạy tới, các đứa khác theo sau. Nó vừa cầm lấy ống nghe thì bị anh nó gạt ra :
- Để yên anh bảo, phải để má nói trước chứ.
- Em cũng muốn nói.
- Ừ lát nữa, bà Huy hứa, nhưng phải im lặng kẻo má không nghe rõ.
Bọn trẻ xúm quanh chiếc máy nói. Đứa nào cũng muốn nói liền sau mẹ.
Trong khi đó, bà Huy nói vào máy với vẻ sốt ruột :
- Có lẽ ông lầm rồi, vì tôi không biết người đó là ai cả. Ông nói sao ? Một phong thư ? Không, không, tôi không rõ. Một lần nữa, tôi xin nhắc lại là tôi không biết cái người ông muốn nói là ai cả.
Rồi bà đặt máy xuống. Nhựt thở dài :
- Không phải là ba rồi.
Kim Chi đưa mắt nhìn anh nghĩ thầm : chắc rằng người ở đầu dây bên kia muốn kêu Khải để hỏi xem bà Mỹ Lệ đã tiếp nhận phong thư ra sao.. Cô hất hàm ý muốn hỏi anh : “có nên nói rõ cho má biết không ?” Khải lắc đầu, cô tự nghĩ : “Giấu giếm phiền quá đi mất, thì cứ nói thực có phải hơn không ?”
- Không phải ba, bà Huy điềm tĩnh đáp, nhưng là một ông nào đó, có lẽ kêu lầm số.
Tụi trẻ trở về bàn ăn, lại thấy uể oải thêm vì nỗi thất vọng vừa qua.
- Một buổi chiều không có ba, sao mà dài thế, Tín than vãn, và còn phải mười lăm buổi như thế nữa thì chịu sao nổi. May mà chúng ta còn có má.
Thằng Nhựt nhân cơ hội muốn vòi vĩnh má, nó bèn tuyên bố rằng nó sẽ không chịu ngủ nếu má không đến cầm tay nó mà kể chuyện cho nó nghe..
- Sao mà nhõng nhẽo giống con gái thế ! Tín lên giọng chế riễu trong khi nó cưỡi trên cái thành vịn cầu thang để lên lầu.
Lúc này chỉ còn có một mình Kim Chi và Khải.
- Khi nào má cho các em ngủ xong trở xuống đây, cô bé nói, chúng ta phải kể hết cho má nghe, vì nếu má không hay biết gì về chuyện chúng ta làm thì không thể được.
Khải chưa kịp đáp thì chuông điện thoại lại reo vang. Kim Chi biến sắc :
- Lại hắn rồi. Anh Khải ơi ! Đừng trả lời nhé.
Tiếng bà Huy từ trên lầu vọng xuống :
- Khải ơi ! Con nghe xem ai. Má xuống ngay bây giờ.
Bà còn đang xuống cầu thang thì thằng Tín và thằng Nhựt đã chạy theo la :
- Lần này đúng là ba rồi !
Ôi vui mừng biết bao ! Chúng nó nối đuôi nhau đi qua chiếc máy để nghe tiếng nói của ba từ nơi xa xôi gọi về.
Cuộc điện đàm kết thúc, mỗi đứa con đều nhắc lại những câu đã nghe được và không muốn đi ngủ nữa.
- Thôi các con đi ngủ chứ ! Bà Huy vui vẻ nói, nếu không sáng mai làm sao má gọi nổi các con dậy ?
Kim Chi và Khải đều không đủ can đảm đứng canh gác thêm đêm nay nữa. Ngày mai chúng sẽ canh trở lại, nhưng bây giờ thì mắt chúng đã nặng chĩu rồi.
Cửa đóng kỹ, Kim Chi vẫn nằm co tròn trong giường để cố quên những gì sẽ xảy ra bên ngoài lúc đêm khuya.
Cậu cũng muốn hiểu rõ tại sao người đó đã giấu chiếc máy ghi âm trong nhà Kim Chi, mà không giấu trong nhà của Nhựt hay của chính cậu.
Tại sao ? Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu Khải. Thoạt tiên, anh em cậu tưởng người ấy đã vào giấu chiếc máy không, điều này không đứng vững. Căn nhà của Kim Chi nằm ngay cạnh bức tường ngăn cách với biệt thự Bạch Liên mà không ai vào nổi. Như vậy là họ đã dùng nhà của Kim Chi làm thính phòng : họ đã núp ở đấy để thâu những cuộc đối thoại bên biệt thự Bạch Liên. Nếu vậy thì phải có một hệ thống bí mật.
Trong vườn nhà cậu, cây cối tốt như rừng thì ai muốn giấu vật gì chẳng được. Nếu vậy, cần phải đi lùng xét các xó xỉnh khu vườn xem có dây dựa gì hay không mới được. Nghĩ vậy, Khải bèn quay xe trở lại và phóng về nhà thật gấp.
Về tới cổng, cậu đã kêu tới tấp :
- Kim Chi ! Kim Chi !
Lúc đó cô bé đang ở trong xưởng, đã nghe thấy tiếng gọi nhưng cứ cố tiếp tục làm, nên Khải phải chạy vô. Cậu vừa hé cánh cửa thì Kim Chi đã đẩy cậu ra kêu lớn :
- Cấm vô ! Cấm vô !
- Sao vậy ? Những trò chơi của em đâu phải là điều quốc sự bí mật ?
Cô bé vẫn không chịu mở cửa cho anh, vì nếu Khải biết trước sự bất ngờ thì cuộc vui tới sẽ mất cả thích thú.
- Anh cứ ở ngoài đó, em ra ngay bây giờ.
- Nhưng không thể chờ đợi được nữa, vội lắm.
- Vậy anh lùi lại hai chục bước, em sẽ ra.
Khải bực bội hết sức nhưng biết rằng cô bé sẽ không nhượng bộ, cậu đành phải tuân theo.
Nhà phát minh từ trong lò “bát quái” chui ra, làm anh cô phải phì cười. Kim Chi không những có hai bàn tay đầy than đen mà mặt mũi cũng đầy những dấu phẩy lem luốc.
- Gớm, mặt mũi đẹp ơi là đẹp ! Trông em chẳng khác gì một chú mọi Sioux.
- Nếu anh kêu em ra chỉ nói câu đó thì em xin lỗi, em trở vào tiếp tục công việc đây.
Khải bèn nói cho cô em biết sự cần thiết phải đi kiểm soát thật kỹ các xó xỉnh khu vườn mới được.
- Thế anh không có việc gì làm thú vị hơn sao ?
- Không phải vấn đề thú vị… Vậy ra em chưa nhận định rõ tình thế ?
- Nhưng em chẳng hiểu tại sao anh cứ xả thân cho những người hàng xóm trong khi họ chẳng cần gì đến mình.
- Không phải vì họ mà vì chúng ta, vì gia đình này. Em nghĩ coi, ai chẳng phải hoảng hồn khi thấy rằng những người lạ mặt lợi dụng cổng nhà ta bỏ ngỏ để lẻn vào vườn rồi tự do hành động.
- Ừ phải, họ lại dám vào cả nhà em mới tức chứ. Điều này thì em không thể nào tha thứ được.
Hai anh em bèn luồn lỏi dưới các cành cây để tiến gần cái tường biệt thự bên kia. Họ tiến chậm chạp, làm cho các giống côn trùng, tắc kè chạy tán loạn. Những giống này đã tưởng rằng loài người không bao giờ đặt chân tới nơi đây nên đã thiết lập cả một giang sơn riêng biệt của chúng.
Rồi chẳng mấy chốc, hai anh em không còn trông thấy nhau nữa, chỉ có tiếng cành lá bị gẫy làm cho họ biết là hai người đang hoạt động. Họ có cảm tưởng như đang thám hiểm một khu rừng âm u.
Bỗng có tiếng gọi của Kim Chi :
- Anh Khải ơi ! Lại đây mau !
- Ừ, anh đang lại, nhưng mà không mau được.
Một lát sau, Khải tới được chỗ em đứng :
- Gì vậy em ?
Kim Chi không đáp, lấy tay chỉ bức tường mà cô vừa vạch ra. Khải thốt lên :
- Một tấm cửa sắt !
- Vâng, mà lại bỏ ngỏ !
Tấm cửa mở hé và họ trông thấy bên kia cũng có những bụi cây che giấu tấm cửa như bên này.
Khải kết luận :
- “Nó” đã đi qua đây ! Em trông kìa, những cành cây gẫy.
- Vậy khoảng vườn bên kia là vườn nhà bà Mỹ Lệ và chúng ta có thể qua đó bất cứ lúc nào, chẳng cần gọi cổng. Em phát hoảng khi nghĩ rằng bọn chúng nó biết rõ cái cửa này trong khi mình lại mù tịt. Họ đã làm cách nào để tìm thấy nó ? bây giờ chúng ta phải đóng chặt cái cửa này lại đi anh.
- Ấy chớ ! Ta chưa thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, biết đâu nó lại chẳng cần thiết cho ta sau này.
- Nhưng em sợ.
- Sợ gì ? Chúng không thể sử dụng cái cửa này bây giờ được, vì chẳng ai vào được nhà bên cạnh mà cổng nhà ta thì luôn luôn khoá.
- Em chỉ muốn chuyền điện vào cái dây xích và cái ống khoá để nó giựt kẻ nào mó vào cổng nhà mình. Khó gì mà không làm được hở anh ?
- Phải rồi, anh biết rõ tài thợ điện của em. Nhưng mà em đãng trí như thế, em sẽ dám quên không cúp điện, sáng ra cả nhà sẽ lần lượt bị điện giật cho coi. Chị Tư trước nhất, vì chị vô sớm.
- Thế làm sao bây giờ ?
- Chưa có thể làm gì được hết.
- Anh sẽ báo cho bà Mỹ Lệ được biết chứ ?
- Nhưng anh rất nghi ngờ tên tài xế của bà ta, và có thể chính hắn đã mở cái cửa này cũng nên.
- Có thể lắm.
Bữa cơm chiều có vẻ uể oải. Vì không có ba về như mọi ngày và chỗ ngồi của ba tại bàn ăn bỏ trống, lũ trẻ thấy thiếu thốn một niềm vui.
Bỗng chuông điện thoại reo :
- Ba đó ! Nhựt kêu và đứng phắt dậy chạy tới, các đứa khác theo sau. Nó vừa cầm lấy ống nghe thì bị anh nó gạt ra :
- Để yên anh bảo, phải để má nói trước chứ.
- Em cũng muốn nói.
- Ừ lát nữa, bà Huy hứa, nhưng phải im lặng kẻo má không nghe rõ.
Bọn trẻ xúm quanh chiếc máy nói. Đứa nào cũng muốn nói liền sau mẹ.
Trong khi đó, bà Huy nói vào máy với vẻ sốt ruột :
- Có lẽ ông lầm rồi, vì tôi không biết người đó là ai cả. Ông nói sao ? Một phong thư ? Không, không, tôi không rõ. Một lần nữa, tôi xin nhắc lại là tôi không biết cái người ông muốn nói là ai cả.
Rồi bà đặt máy xuống. Nhựt thở dài :
- Không phải là ba rồi.
Kim Chi đưa mắt nhìn anh nghĩ thầm : chắc rằng người ở đầu dây bên kia muốn kêu Khải để hỏi xem bà Mỹ Lệ đã tiếp nhận phong thư ra sao.. Cô hất hàm ý muốn hỏi anh : “có nên nói rõ cho má biết không ?” Khải lắc đầu, cô tự nghĩ : “Giấu giếm phiền quá đi mất, thì cứ nói thực có phải hơn không ?”
- Không phải ba, bà Huy điềm tĩnh đáp, nhưng là một ông nào đó, có lẽ kêu lầm số.
Tụi trẻ trở về bàn ăn, lại thấy uể oải thêm vì nỗi thất vọng vừa qua.
- Một buổi chiều không có ba, sao mà dài thế, Tín than vãn, và còn phải mười lăm buổi như thế nữa thì chịu sao nổi. May mà chúng ta còn có má.
Thằng Nhựt nhân cơ hội muốn vòi vĩnh má, nó bèn tuyên bố rằng nó sẽ không chịu ngủ nếu má không đến cầm tay nó mà kể chuyện cho nó nghe..
- Sao mà nhõng nhẽo giống con gái thế ! Tín lên giọng chế riễu trong khi nó cưỡi trên cái thành vịn cầu thang để lên lầu.
Lúc này chỉ còn có một mình Kim Chi và Khải.
- Khi nào má cho các em ngủ xong trở xuống đây, cô bé nói, chúng ta phải kể hết cho má nghe, vì nếu má không hay biết gì về chuyện chúng ta làm thì không thể được.
Khải chưa kịp đáp thì chuông điện thoại lại reo vang. Kim Chi biến sắc :
- Lại hắn rồi. Anh Khải ơi ! Đừng trả lời nhé.
Tiếng bà Huy từ trên lầu vọng xuống :
- Khải ơi ! Con nghe xem ai. Má xuống ngay bây giờ.
Bà còn đang xuống cầu thang thì thằng Tín và thằng Nhựt đã chạy theo la :
- Lần này đúng là ba rồi !
Ôi vui mừng biết bao ! Chúng nó nối đuôi nhau đi qua chiếc máy để nghe tiếng nói của ba từ nơi xa xôi gọi về.
Cuộc điện đàm kết thúc, mỗi đứa con đều nhắc lại những câu đã nghe được và không muốn đi ngủ nữa.
- Thôi các con đi ngủ chứ ! Bà Huy vui vẻ nói, nếu không sáng mai làm sao má gọi nổi các con dậy ?
Kim Chi và Khải đều không đủ can đảm đứng canh gác thêm đêm nay nữa. Ngày mai chúng sẽ canh trở lại, nhưng bây giờ thì mắt chúng đã nặng chĩu rồi.
Cửa đóng kỹ, Kim Chi vẫn nằm co tròn trong giường để cố quên những gì sẽ xảy ra bên ngoài lúc đêm khuya.
__________________________________________________________________________