Hiển thị các bài đăng có nhãn Thái Lynh Lăng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thái Lynh Lăng. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2023

Qua Cầu Gió Bay



 

 

 

 

 

 

 Tháng Tư nắng đổ ngàn mây,
Con ve nằm hút mật cây sao già,

Đi đâu cũng đỏ màu hoa
Như thêm tuổi nhớ, ta già trước chưa (?)

Sao không vừa gió vừa mưa?
Cho ta mơ thoát hồn xưa bướm sầu.

"Gió bay" chiếc nón qua cầu
Nghe ta vừa dấu tình đầu với ai.

                                THÁI LYNH LĂNG

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 27, ra ngày 5-6-1972)

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2023

Những Chuyện Lạ Về Con Mèo

 
CON VẬT MA QUÁI
 
Theo các tài liệu Tây phương, Mèo là con vật ít may mắn nhất. Có nơi dân chúng không ưa mèo, nhất là thứ mèo đen tuyền lại càng bị ghét bỏ hơn. Đối với những người tin về Tà giáo ngay cả những người không tin tưởng cũng vậy, con mèo vẫn là một con vật mang đến toàn là những sự rủi ro, đen tối. Những tài liệu cổ xưa đã nói thẳng ra điều đó. Ngoài ra các tài liệu này còn chia loài vật ra thành ba nhóm. Một nhóm gồm các con vật của ma quỷ như "mèo", cú mèo, chó sói, rắn và dơi. Nhóm hai gồm các sinh vật thuộc quyền của Thượng Đế như chim sơn tước, chìa vôi, thạch sùng, cừu, chó. Còn những con vật khác thì có thể là của ma quỷ, có thể là do Thượng Đế. Người ta còn cho rằng ở đuôi các con mèo đều có một sợi tóc của ma quỷ. Tục truyền rằng các tay phù thủy rất thích mèo. Họ cưỡi lên lưng mèo để đi hội họp với nhau hoặc đi rong chơi chốn thanh vắng.

Tại miền Alsace (ranh giới Pháp, Đức) vào cuối thế kỷ 19, một người dân quê đi trong rừng bị ba con mèo rừng tấn công. Trước sự hung hăng của ba con mèo rừng to lớn, người dân quê đã dùng gậy cầm sẵn trong tay, chống cự lại rất mãnh liệt đả thương được cả ba con, khiến chúng phải bỏ chạy.

Đến hôm sau, có ba cụ già là những nhân vật rất được kính trọng tại địa phương, bỗng nhiên bị đau liệt giường vì trên thân mình bị những vết gậy do người ta đánh đập. Nhà chức trách đem so lời báo cáo của người dân quê với những vết gậy trên người bà cụ nọ, rồi bắt người dân quê bỏ tù... (!?).

 
THIÊU MÈO ĐỂ TRỪ TÀ

Vào hồi thế kỷ 16, tại thành phố Metz (Pháp), dân chúng mắc bệnh cúm, đau co quắp cả người lại. Có một người bộ hành trọ tại một khách sạn nọ tuyên bố là có một con mèo đen đã chạy ngang qua phòng ngủ của ông ta, vừa chạy vừa kêu những tiếng "meo, meo" ghê rợn, đượm vẻ bất kính đối với đấng Thượng Đế. Sau đó ông ta bị đau ngay.

Thế là người ta liền đổ tại những con mèo đen đã gieo rắc bệnh hoạn cho dân thành phố này. Một phiên tòa rất trịnh trọng được thành lập. Các quan tòa chỉ định phải bắt 13 con mèo đen đem thiêu. Bàn án được thi hành tức khắc. Không rõ phải sự ngẫu nhiên hay không, vì sau khi thiêu đủ 13 con mèo đen được vài ngày thì dịch cúm cũng hết. Thế là dân thành phố Metz  tin tưởng chính loài mèo đã gieo rắc bệnh, và cho đây là phép lạ. Và cũng bắt đầu từ ngày đó trở đi cho đến 2 trăm năm sau (từ thế kỷ 16 đến hết thế kỷ 17) cứ vào ngày 23 tháng 6 (ngày lễ thánh Jean) dân chúng thành phố Metz làm lễ thiêu 13 con mèo đen để trừ tà, trừ bệnh. Mãi đến đầu thế kỷ 18, họ mới bỏ cái lệ thiêu mèo đen này.


THỜ PHƯỢNG VÀ ĐỂ TANG CON MÈO

Thuở xưa bên Trung Quốc có một sắc dân theo Bái Hỏa giáo (thờ thần lửa) và họ thành lập một môn phái thờ mèo làm chúa (Miêu quỷ cổ). Người nữ chưởng môn lấy tên Miêu quỷ Tỳ. Môn phái này tồn tại được mấy trăm năm và đến sau này thì bị cấm hẳn trên đất Trung quốc vì đã dính dáng vào vụ lật đổ ngai vàng của một triều đại.

Tại Ai Cập, thời xưa Mèo cũng được thờ phượng như một vị thần linh vậy. Cho đến ngày nay, tại Ai Cập, trong một gia đình, nếu có con mèo chết, thì người trong gia đình đó để tang bằng cách cạo lông mày. Ngoài những câu tục ngữ ca tụng loài mèo, người dân Ai Cập còn cho rằng mèo là loài vật mang sự may mắn đến cho người nhiều hơn là các loài vật khác.


MÈO BÁO TRƯỚC NHIỀU ĐIỀM HAY...

Từ thời cận đại cho tới nay, dân chúng Tây phương không còn chê bai, ruồng rẫy loài mèo nữa.

Việt Nam ta, các cụ thường nói: "Mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì giàu".

Trái lại, tại hạt Provence (Pháp), khi một con mèo đen nào ở đâu đến nhà, tức là nhà đó sẽ được may mắn. Còn ở hạt Bretagne, một nơi có nhiều làng chài ven biển, nếu trong nhà những người đó có nuôi mèo và khi trời nổi giông bão mà con mèo bỏ nhà ấy ra đi tức thì họ tin trong nhà sẽ có người bị nạn hoặc đắm tàu hay chìm ghe thuyền.

Nhà nào nuôi mèo mà thấy nó rửa mặt ba lần liền tức là sẽ có khách lạ tới thăm trong ngày. Và nếu nó nhìn chăm chú về phía nào, tức là khách từ phía ấy đi tới (?)

Như các bạn cũng biết, bên ta hễ mèo rửa mặt trong khi trời đang nắng gắt "y chang" là trời sẽ mưa ngay đó. Nhưng theo dõi cho kỹ có khi trời mưa, có khi không, chớ không phải lúc nào cũng mưa.

Còn theo các cụ xưa nói: "Mèo đẻ mà tự nhiên tha "nhau" cho mình tức mình sẽ ăn nên làm ra."

Điều này có người được "nhau" mèo cho (không phải mình rình để lấy, vả lại khi mèo đẻ không muốn cho nhau, nó sẽ ăn ngay không để lại vết tích gì) xác nhận là đúng. Họ gặp may mắn rất nhiều trên đường công danh, sự nghiệp, làm ăn hay cả về cờ bạc...

Tại nhiều vùng bên Pháp, có người cho là khi ra đường "chẳng may" gặp con mèo đen phải mau quay về đợi lúc khác sẽ đi, hoặc nếu có vội thì nên đi giật lùi bảy bước rồi hãy tiếp tục đi.

Sau cùng mời các bạn đọc tiếp một chuyện về mèo ở bên nước Anh, và mới toanh chứ không xưa nữa.


CON MÈO ĐẶC BIỆT

Trong mục "Anh và Tôi" của đài phát thanh BBC (Luân Đôn) trong chương trình phát thanh vào chiều thứ hai 29-4-74 có kể chuyện con mèo của ông chủ hãng "thức ăn đóng hộp của mèo" ở Luân Đôn.

Con mèo này bị thất lạc. Sau khi trình báo với nhà chức trách, ông chủ hãng treo một giải thưởng 200 bảng Anh cho ai tìm ra nó. Ngoài ra, sở Cảnh Sát Luân Đôn cũng phái một viên Thanh tra và hai phụ tá đặc trách về việc tìm kiếm con mèo này. Anh Quốc là một nước quý chó mèo vào bậc nhất và có rất nhiều hội bảo trợ súc vật. Tầm hoạt động này rất quan trọng. Giải thưởng 300 bảng Anh (gần 100 ngàn bạc V.N. lúc này) ở nước Anh để tìm cho ra một con mèo cũng không làm cho ai phải ngạc nhiên. Nhưng điều làm cho người ta phải ngạc nhiên lẫn thích thú là theo lời ông chủ hãng "thức ăn đóng hộp của mèo", con mèo của ông ta khác hẳn với đồng loại của nó ở chỗ nó biết dùng hai chân trước để bốc thức ăn lên đưa vào miệng chứ không gục đầu xuống đĩa ăn như các con mèo khác.


THÁI LYNH LĂNG      
(Sưu tầm)               

(Trích tuần báo Thiếu Nhi Xuân Ất Mão, 1975)

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2020

Buổi Học Cuối























Rồi cũng đến kỳ họp mặt lần cuối
Trải bao ngày đem tiếc nuối trong ai
Hè lại về thay đổi những tương lai
Gây xáo trộn kiếp miệt mài ăn học.

Còn đâu nữa những giờ ta bực dọc
Hay vui đùa nghịch ngợm phí tuổi thơ?
Gió vẫn bay, lật hộ vở từng tờ
Thời gian bước không đợi chờ thế hệ

Buổi học chót sao nghẹn ngào trí tuệ
Bảng, ghế, bàn, tường... ngập bụi mà thôi
Tiếng ve sầu nghe nức nở chơi vơi
Điệp khúc ấy muôn đời mang chia cách.

Bạn bè thân, sơ... làu tên, nhớ mặt
Thầy khó, hiền... từng nét dễ nào quên
Chuyện buồn đau, những kỷ niệm êm đềm
Huyết phượng vẫn thắm con tim người nhặt.

Không là gái nên không thèm ép sách
Trút tâm tư không trách, thứ tha thôi
Buồn rụng rơi tận đáy vực hồn tôi
Với gãy đổ khi lìa trường tạm nghỉ

Tâm sự vội hỡi những ai tri kỷ
Mai đường trần đi cho chí người ơi
Trên cành ve mãi trầm giọng ru hời
Buổi họp mặt nghẹn lời, ôi! lần cuối

                                       THÁI LYNH LĂNG

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 83, ra ngày 1-4-1973)


Thứ Ba, 28 tháng 1, 2020

Mối Thù Giữa Chuột và Mèo


Ngày xửa ngày xưa, vương quốc chuột ở một vùng thênh thang, biệt lập. Vì thuở ấy con chuột nào cũng to hơn voi. Thân hình chúng lại gọn gàng khi di chuyển, chạy nhảy, không ồ dề cục mịch và bất cân xứng như voi... Nghĩa là chuột vẫn có hình dạng như hiện nay, mà chúng ta phải tưởng tượng nó to lên, to lên...

Chuột vua ở trong cung, chuột quan ở các dinh thự xây cất đẹp đẽ, rập một kiểu cổng ra vào hình chữ U úp ngược. Và dĩ nhiên hồi đó chúng biết nói tiếng người. Bởi vì vua chuột có một ống sáo thần như ý. Công chúa chuột bạch thường lén dùng ống sáo thổi lên để đạt ước nguyện. Nàng biến ra một người con gái đẹp đẽ, cỡi lưng lính chuột để thơ thẩn dạo chơi, y như loài người chúng ta cỡi voi vậy đó.

Bỗng một hôm có anh chàng thợ săn lạc lối đi vào vùng của chuột. Anh ta thấy những lính hầu, cung nữ chuột thì thích quá muốn săn bắt ngay, để mong bán làm giàu. Công chúa chuột bạch hoảng hốt ngăn lại. Chàng thợ săn cũng chợt thấy một nhan sắc đáng yêu hơn, đáng để quên hết tất cả. Nhưng công chúa chưa tiện dẫn chàng thợ săn về hoàng cung. Nàng muốn về trước để thổi sáo, hầu xin thần tiên hóa cả nước nàng thành loài người.

Nàng đã tính sai. Chớ chi nàng xin biến chàng thợ săn thành chuột như nàng thì khỏi gặp nghịch cảnh sau này. 

Vua chuột chiều ý con nhưng trong bụng không bằng lòng chút nào với phò mã người.

Theo thời gian chàng thợ săn cũng khám phá ra bí mật về ống sáo thần, cô vợ có đuôi, và nhất là chuột. Công chúa cũng sơ hở đã khiến phò mã để ý rằng từ khi chàng đến đây cái giống vật lạ ấy đâu mất hết.

Rồi nghĩ vẩn, nghĩ vơ, chàng lo sợ tương lai. Ông "Ác" trong người lại giục giã. Chàng ta ăn cắp ống sáo thần, trốn đi, không quên thổi lên xin cả nước biến lại hình giống chuột như xưa.

Đau đớn thay cho sự phản trắc của chàng thợ săn. Vì nếu ống sáo thần bị dùng vào việc bất chính, nhất là không còn ở trong tay vua chuột... Tức thì nước chuột bỗng hóa tí hon. Nhỏ như những con chuột hiện giờ. Phút chốc vua, hoàng hậu, công chúa, quan quân, lính, tỳ, dân chúng... ngơ ngác trước biến cố kêu chí chóe phóng vút đi tứ phía. Cả một hoàng thành bỗng trở thành khổng lồ đối với họ. Chốn của họ phải là một nơi nhỏ bé đủ để dung thân.

Chàng thợ săn cũng không bao giờ săn được giống vật lạ nữa. Âu sầu và hối tiếc mang sáo thần trở về với thế giới loài người đầy dẫy xảo trá, lọc lừa. Ống sáo thần từ đó cũng hết linh nghiệm, được chàng ta treo ở phòng ngủ, mỗi lần nhìn đến là thương nhớ kỷ niệm xưa. Chàng ta ngày càng mang tật say sưa. Bản tính vốn khoe khoang, chàng ta lè nhè kể chuyện kỳ ngộ giữa rừng hoang với đám bè bạn cũng xấu bụng như chàng. 

Rồi câu chuyện lọt vào tai ông quan tham lam vùng ấy. Ông quan cho đòi chàng thợ săn đến hỏi rõ sự tình, toan tính việc chiếm đoạt ống sáo thần. Chàng thợ săn hối hả theo lịnh quan đến hầu, để minh oan chàng hứa sẽ nộp quan ống sáo ngọc.

Trong lúc ấy, công chúa chuột bạch đáng thương theo vết phò mã phản bội. Nàng hy vọng lấy lại được ống sáo, hy vọng được như xưa. Vì nàng quá nhỏ bé, nên lâu lắm nàng mới tìm ra phòng riêng của chàng thợ săn. Nàng trèo lên vách, cắn sợi dây treo. Ống sáo ngọc đứt dây rơi xuống nền gạch vỡ tan từng mảnh vụng.

Thôi thế là hết! Nàng ta đành phải chấp nhận cuộc sống mới vậy.

Còn phần chàng thợ săn, vì không có ống sáo thần cho ông quan tham lam nên bị bắt giam và tra tấn. Cả cha mẹ của chàng cũng bị khảo đả đến chết. Chàng thợ săn uất ức nguyền sẽ trả thù kẻ nào đã làm vỡ ống sáo thần. Chàng ta chết không nhắm mắt.

Công chúa chuột bạch tìm đến lao tù. Hai hàng râu của nàng thập thò lay động. Đôi mắt đen nhánh quan sát đôi mắt của kẻ chết mãi trợn trừng, ám ảnh...

Từ đó chàng thợ săn hóa kiếp thành giống mèo, để suốt đời rình mò, săn bắt lũ chuột cho thỏa ước nguyện. Thương thay cho số kiếp của chuột.


THÁI LYNH LĂNG    

(Trích tuần báo Thiếu Nhi Xuân Ất Mão, 1975)

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2018

Con Ngựa Kỳ Khôi


Phải gọi nó là con ngựa chứng mới đúng. Thằng Sự vẫn rủa nó là "con quỷ cái" và sửa tên nó là "Tà Tà". Mặc dù con ngựa ô có cái tên rất oai: "Vang Xa". Vòng đua này nó lại về áp chót, vòng đua chỉ có 1500m. Qua khỏi mức đến, mấy con ngựa đua kia được các nài bạn Sự ghìm cương. Trái lại khi thằng Sự cũng gò nó thắng lại, con Vang Xa lại hí một cái và phi nước đại một cách hãnh diện vì đã bỏ xa đồng bọn. Thằng Sự phải khó khăn lắm mới ghìm đầu nó quay theo vòng rào trở vô chuồng được. Các khán giả "tuyệt phích" xì xồ chế nhạo con Vang Xa. Họ dư biết "còn khuya" con ngựa này mới về ngược. Ông Hướng cha của Sự đang rầu rầu xé mớ vé cá ngựa. Có lẽ ông đã đặt hết hy vọng vào độ ngựa này, bây giờ sạch túi. Về áp chót như vậy, chủ ngựa không có một xu: tiền cỏ, lúa, tắm rửa, mướn chuồng... Con Vang Xa bực mình khi bị dẫn trở vô chuồng. Nó nhảy lồng lên hất văng thằng Sự còn đang kẹt tòn ten một bàn chân trong khớp sắt để chân. Thằng Sự té ê cả mông. Đó là nhờ nó kinh nghiệm lần trước đã bị trặc tay. Thằng Sự có học Tae Kwondo nhưng chẳng ăn nhằm gì. Hai tháng trước, đang đua gần đến mức ăn thua, con Vang Xa chợt chạy nước rút, qua mặt con ngựa Kim số 6. Không hiểu nó gắng sức cách nào mà thằng Sự sút tay rơi chồm qua vó ngựa phía sau. Thằng Sự chỏi tay lăn lẹ vào đám cỏ ven rào cây. Hú hồn! Nhưng Sự không tự chống tay đứng dậy một mình được vì đã sai khớp xương. Con Vang Xa vẫn hí hửng phi nhanh trong khi chú nài chờ xe cứu thương đến chở. Ông Hướng không làm sao thuê được chú nài gan dạ nào dám cưỡi con Vang Xa thế cho thằng Sự. Thằng Sự và con Vang Xa tự nhiên phải nghỉ xả hơi. Lần đua trở lại này vừa thất bại. Ôi! Buồn làm sao. Hai tháng nằm nhà thật uổng.

Thằng Sự cũng thích đi học thêm Judo lắm, vì học Judo có lợi khi bị té nhưng nó không có giờ. Hai buổi nó bận học lớp tám Nông Lâm Súc ở Bình Dương, tối nào rảnh nó mới học võ Tae Kwondo. Lại còn những lúc nào phải chăm sóc và dượt ngựa nữa chứ. Nếu nó chỉ học Phổ Thông nó sẽ dư được nhiều buổi chiều trong tuần lễ, khả dĩ giúp mẹ nó buôn bán phụ cho ngân quỹ gia đình. Mẹ nó không ưng chút nào khi cha con thằng Sự mải mê đua ngựa, dĩ nhiên đi kèm theo là đánh cá, cờ bạc... Nhưng biết làm sao khi cái máu phong lưu, tiêu xài, ăn chơi của nề nếp nhà giàu xưa từ hồi ông nội thằng Sự còn sống lan truyền cho cha con ông Hướng. Ông nội thằng sự xưa là một đại điền chủ có máu mặt, tiền chất đống đốt được cả một người. Đi du lịch tận Đế Thiên, Đế Thích... qua Lèo, qua Xiêm, nói gì đến các danh lam thắng cảnh trong nước, cả gia đình đều dư tiền dư của mà phung phí. Rồi nào lớp cờ bạc thâu đêm với các nhà tai mắt, quan lớn, nào sắm mấy con ngựa đua, nào thua tiền đánh cá..., ông nội thằng Sự sa sút lần lần. Và ông mất giữa lúc sản nghiệp tạm gọi là còn chút ít mót vét mà thôi. Thuở ấy ông Hướng còn hai con ngựa thật hay, đã từng chiếm giải nhất nhiều độ đua đường trường. Đó là con Long thoại Hoa. Con Long thoại Hoa già yếu quá, ông Hướng đã tặng lại bác Ba quản gia cũ của gia đình. Bác Ba dùng con Long thoại Hoa vào việc kéo xe thổ mộ sinh sống qua ngày. Và con "Vang Danh" thì chết vì bị rắn hổ hành cắn phải vào một đêm mưa. Con "Vang Danh" thuộc loại ngựa nòi, giống tốt và hiếm. Không chạy thì thôi, hễ đua là hạng nhứt và luôn bỏ xa các đối thủ một khoảng cách đáng kể. May thay ông Hướng đã gây giống được con ngựa con, là con "Vang Xa" bây giờ.

Lúc còn thuộc vào hạng ngựa non loại D, con "Vang Xa" chỉ thắng được một độ duy nhất là về nhì. Độ đó cha con ông Hướng lãnh không bao nhiêu, chỉ đủ hòa vốn vì cứ chắc mẻm con "Tà Tà" về nhứt. Rốt cuộc con Vang Xa tà tà về nhì thôi, làm bao vé cá nó hạng nhứt đi đoong. Dần dà nó cân nặng thêm, cao hơn... để được sắp hạng vào loại ngựa C rồi ngựa B. Vóc dáng con Vang Xa cũng xinh tươi ra. Nó trổ mã và trông thật oai phong lẫm liệt chẳng kém chàng ngựa nào. Bộ lông mượt mà nếu được tắm táp, kỳ cọ sạch sẽ. Trên trán nó một vệt trắng nổi bật trên màu lông đen tuyền. Bụng nó thon và săn cứng, bốn vó nở nang gọn gàng. Nhìn tướng nó không một ai có thể chê điểm nào, dù là cái bờm xõa dài trong gió, dù là túm đuôi dài thượt. Thế mà ai cũng lầm, nó chuyên tà tà cầm cờ đó, đến nỗi có tên trong độ đua nào là các tuyệt phích gạt ra, chừa mặt nó ngay.

Nó lại hay giở chứng bất tử, chỉ có nài Sự con chủ nhân mới quen tánh nết dám cưỡi nó. Thằng Sự ghi tên học khóa huấn luyện mầm non cưỡi ngựa làm nài chỉ để cho biết. Nào ngờ thông minh, nó lại đậu thủ khoa. Thế mà có lúc trị vẫn không nổi con ngựa nhà mỗi khi nó lồng lên. Nài Sự còn mang thêm số 2, gọi là Sự 2. Vì một đứa khác vào nghề trước cũng tên là Sự, gọi là Sự 1. Sự 2 cưỡi ngựa khéo hơn Sự 1 nhiều. Nó vẫn được các chủ ngựa khác thuê cưỡi ngựa giùm, cho nên Sự 1 rất ganh tị với Sự 2. Giá mà gặp đứa khác Sự 1 đã tìm cách khiêu khích rồi choảng nhau, bắt nạt người ta. Nhưng Sự 2 luôn có cha nó đi kèm, ông Hướng theo con ngựa "Vang Xa" thì đúng hơn.

Vả lại Sự 2 có nghề, nó học võ và đá cao, hay có thể đá giò lái như ngựa được. Chả là một kỳ đua kia nài Sự phát giác nài Cừ ăn gian. Nài Cừ thiếu ký lô để cưỡi con ngựa to khá sung sức, phải mang thêm giày đế đổ chì. Nhưng nài Cừ lén thay giày lúc lên ngựa. Độ đó con ngựa nài Cừ cưỡi về nhứt vì chở hơi nhẹ. Nài Sự 2 trình thưa với ban tổ chức. Kết quả ngựa đua đó bị sụt hạng nhì.

Nài Cừ thay đồ xong xuôi còn cầm cây roi kiếm đánh nài Sự 2. Nài Sự 2 bình tĩnh chịu mấy roi, nó búng cho nài Cừ mấy đá lên tới mặt, sặc máu mồm. Người lớn chừng đó mới hay đến can hai đứa ra. Nài Sự 2 tuy ốm và nhỏ con hơn mà oanh liệt hạ nài Cừ, vốn nổi danh đáo để, ngang tàng... Sự 2 học võ phòng thân, thế mà hữu sự khi đánh nhau khơi khơi tay đôi. Từ đó Sự 2 càng nổi danh hơn, cũng như con Vang Xa có tiếng tăm là ngựa dở ẹt.

*

Tối nay ông Hướng dẹp quán sớm. Vì mấy chú lính trẻ nhậu say, rồi "sứa" lên, xách ghế phang nhau, dùng cả vỏ chai la ve. May mà có xe Tuần Cảnh chợt ngang qua, họ bỏ chạy vào hẻm trốn hết. Mà có hao tốn gì, bảy tám con khô mực và gần một kết la-ve lớn thôi. Phải chi họ ngồi ăn kem nghe nhạc suông, lại bày đặt nhậu nhẹt, rồi gây gổ, tiếng to tiếng nhỏ mích lòng với nhau. Phải chi quán "Tuyệt" của ông Hướng chỉ bán toàn Cà Phê như lúc trước thì đâu nên chuyện. Bởi vì địa điểm vắng vẻ này quá ế ẩm, vả lại các quán cà phê đồng loạt mọc cạnh tranh như nấm. Ông Hướng xoay sở bằng cách bán đủ thứ, cả đồ nhậu lai rai... nhưng vẫn không khá. Lại còn lỗ lã khi gặp nạn như vậy, riết rồi khách hàng đàng hoàng cũng e dè khi muốn ghé vào giải khát. Tình trạng đìu hiu cứ kéo dài có ngày đành phải dẹp quán, đóng cửa luôn chứ sống sao nổi.

Thằng Sự đang nhẩm bài học. Mẹ nó còn lui cui sau bếp. Bà còn coi lại cổng chuồng con Vang Xa. Quên kể thêm một điều khiến quán Tuyệt của ông Hướng ít khách. Cũng tại cái chuồng con Vang Xa cất ké ở hông phải bên nhà. Vô phúc hôm nào thuận chiều gió, khách ghé quán sẽ khó chịu với mùi hôi của chuồng ngựa thoang thoảng. Một thứ mùi đặc biệt khó tả vì nó tạp nhạp bợn dơ... làm khách ngại và không muốn trở lại lần nữa. Đáng lẽ con Vang Xa được mướn nuôi tận Gò Vấp hay Nhà Bè, nhưng ông Hướng tiết kiệm tiền lẫn sức lực cho con Vang Xa. Để trưa thứ bẩy hay trưa chủ nhật nào có đua, con Vang Xa sẽ thong thả mà đi từ Xóm Giá (Gia Định) đến trường đua Phú Thọ. Có lẽ con Vang Xa quá sung sức chăng? Nên cho nó đua vào những độ đường trường từ 2000m trở lên, chứ nếu đua nước rút, nó còn bận "tà tà" chưa nóng máy.

Mấy bữa em thằng Sự đòi cha nó kể chuyện đời xưa. Ông Hướng chiều con, nhưng ông không nhớ một chuyện cổ tích nào. Ông kể chuyện thật vậy. Đặc biệt chuyện ma, xảy ra từ hồi ông nội thằng Sự còn sống. Mấy đứa nhỏ im thin thít nằm sát ông Hướng hơn. Thằng Sự cũng giả bộ cất tập, sách rồi chạy thót lên bộ ván. Trông tụi nhỏ vừa thích thú vừa sợ sệt đến buồn cười. Ông Hướng vẫn đổi tay quạt xành xạch, giọng vẫn đều:

- Hồi xửa, hồi xưa... hồi cha còn nhỏ vẫn thường theo ông Nội bà Nội đi chơi đó đây...


Rồi ông kể lại những chốn mà ông đã đến thăm tận nơi, thấy tận mắt những cảnh đẹp quê hương khắp ba miền non nước mến yêu. Nào là vịnh Hạ Long, mỏ than Đông Triều, ngược đường biên giới qua Tàu... Nào là Huế cổ kính, Quảng Ngãi, Đà Nẵng, Nha Trang, Qui Nhơn, Đà Lạt v.v... cho chí Cà Mau, Hà Tiên, đảo Phú Quốc... Các tỉnh miền Tây, lẫn miền Đông... còn qua tận Nam Vang, qua Vạn Tượng, Thái Lan. Thuở ấy thanh bình êm ấm, đi lại dễ dàng. Cái thuở mà nửa đêm tan cuộc đổ Song Hường (còn gọi là đổ Trạng), mấy ông cò mi, lục sự, ông Phán... cùng ông Nội thằng Sự... đều đói bụng. Họ rủ nhau dùng xe hơi nhà xuống Mỹ Tho ăn hủ tíu. Cái thuở mà tàu sắt Xuyên Việt chạy suốt đêm. Hoặc là đầu hôm xe đò còn ở bến xe đi Sóc Trăng (Ba Xuyên bây giờ) sáng dậy hành khách đã đến Bắc Mỹ Thuận, rồi xế trưa đến Bắc Cần Thơ. Cái thuở mà đi phi cơ từ Sàigòn ra Huế được coi là một phương tiện xa xỉ và mất đi hứng thú thưởng ngoạn phong cảnh thiên nhiên. Ông Nội thằng Sự cũng đã từng vung tiền chỉ để bao xe khứ hồi qua Nam Vang. Tiền ấy dư sức cho một người trung lưu sống suốt đời. Nhưng thời ấy nay còn đâu!

Bây giờ nói lan sang chuyện ma đây. Ông Hướng nhỏ giọng hơn như sợ người khuất mặt nghe được:

- Đêm hôm đó bốn người đi trên cỗ xe ngựa, cỗ xe song mã thì đúng hơn...

Thằng Sự ngắt lời ông Hướng:

- Bốn người đó là ai vậy cha?

Ông Hướng cười và khoan thai đáp:

- Là ông Nội, bà Nội, bác Ba quản gia, hôm đó bác Ba kiêm chức phu xe và cha lúc đó còn nhỏ, nhỏ hơn thằng Sự vài tuổi. Vì là con út nên ông bà cưng, đi đâu cũng cho theo. Bà Nội đi thăm người em đau nặng lắm, tận Biên Hòa. Mà ông cậu (tụi con gọi là ông cậu, ông cậu Bảy đó) tưởng chết, nhưng qua cơn đau "thập tử nhất sinh" ấy lại mạnh khỏe luôn cho đến bây giờ.

Đêm hôm khuya khoắt, gần mười giờ rồi, đâu còn xe cộ gì di chuyển. Chuyện cấp bách, bà Nội đành phải thắng xe ngựa, phu xe cũng đã về nhà, nhờ bác Ba quản gia cầm cương vậy. Sẵn có ông Nội cùng đi, cha cũng đòi đi theo. Cha đi theo vì biết rằng đi ngang Thủ Đức chắc chắn sẽ ghé đó ăn khuya cả nhà. Hai bên đường lộ đi Thủ Đức bấy giờ vắng vẻ và ghê rợn lắm, chỉ có độc nhất đường rầy xe lửa và hàng cột điện đồng hành. Ngựa vẫn chạy lóc cóc, xe vẫn lăn bánh cọc cạch và trời mưa lâm râm. Giun, dế, ếch, nhái... kêu vang bên ruộng. Đom đóm lập lòe trong đám cỏ lau hay sa vào màng nhện chăng chằng chịt trên dây điện. Qua khỏi cầu Băng Ky, cầu Bình Lợi... vẫn chỉ có xe ngựa của nhà chạy một mình... Sắp đến cầu Gò Dưa, bỗng có hai bóng đen từ hai phía ruộng nhảy lom khom lên. Bà Nội ngồi quay lưng ra nên thấy trước tiên. Bà chăm chú theo dõi và hết hồn khi thấy hai cái bóng nhỏ mà chỉ có mỗi đứa một chân. Hai cái bóng nắm tay nhau, rượt đều theo xe ngựa. Bà Nội khều nhẹ ông Nội lúc ấy đang ngủ gà ngủ gật. Bác Ba chưa hay vẫn quất cây roi trong không khí nghe "trót", ngựa vẫn kiệu đều bước. Ông Nội tỉnh hẳn mò cây súng sáu nhỏ ông hay giấu trong một cái hộp chế trong mui xe, cất giấu một cách bí mật. Ông Nội rút súng định nhắm bắn hai con quỉ một giò. Bà Nội cản lại không cho. Bà nói rằng "chắc không sao, tụi này chỉ chạy theo được một quãng chứ gì, gần qua cầu và tới Thủ Đức rồi". Rồi bà Nội lâm râm niệm Phật, đọc lên bài kinh "cứu nạn, cứu khổ" gì đó..., tay thì lần tràng hạt. Tiếng đọc kinh làm cha giật mình thức giấc. Ông Nội đang bảo bác Ba dong xe nhanh hơn. Cha dụi mắt nhìn kỹ, lạ thay! Hai cái bóng chạy nhanh theo vun vút và vẫn giữ khoảng cách đều đặn. Hình như hai con ngựa biết sợ, chúng hơi hí trong cổ họng và cũng phi nước rút. Xe lăn mau qua khỏi cầu Gò Dưa. Hai con quỉ một giò còn tiếp tục đuổi theo. Bài kinh bà Nội niệm đã hơn chục lần, cùng lúc ấy có chuyến xe hỏa ngược chiều sầm sập đổ tới. Tiếng còi chợt thét lên lanh lảnh và ngân xa. Hai con quỉ qua theo khỏi cầu Gò Dưa độ 500m thì biến mất... Không rõ vì lý do gì.

Mấy đứa trẻ nghe tới đó thì thở phào như chính chúng thoát khỏi nạn tai. Mẹ của thằng Sự vừa lên đến. Bà giục các con đi ngủ vì ông Hướng còn nhiều chuyện ma lắm, kể tới 1001 đêm cũng không hết, để tối nào rảnh rỗi hẳn. Bọn trẻ vâng lời nhưng còn luyến tiếc khi chui vào mùng. Có tiếng chúng cãi nhau:

- Tao nói là ông bà Nội có cho cha ăn cháo, ăn nem ở Thủ Đức.

Có tiếng con gái phản đối:

- Khỏi đi, sợ thấy mồ, chắc hồi đó cỗ xe đi luôn cho đến Biên Hòa.

- Con gái là chúa nhát.

- Con trai là chúa tham ăn.

Ông Hướng nhìn bà Hướng, mỉm cười nói với vợ:

- Thiệt tụi nhỏ hay thắc mắc cái gì đâu.

- Ờ quên nữa, cả nhà có ghé Thủ Đức ăn khuya... Ăn để lấy sức chịu trận rủi gặp ma quỉ lần nữa. Thôi lo ngủ đi chớ.

Mấy đứa nhỏ lúc ấy mới chịu im, nhưng còn nói vớt một câu:

- Đó thấy tao đoán đúng chưa.

Thằng Sự rầy mấy đứa em:

- Cha tắt đèn kìa, đứa nào còn mở mắt sẽ thấy ma ngay.

*

Trưa Chủ Nhật này chỉ còn mấy độ ngựa chót. Trường đua sắp đóng cửa tạm thời theo lịnh mới, cùng với các quán ca nhạc sống, các bar... Giới sành điệu ăn chơi, cờ bạc đã hay tin trước và dĩ nhiên rất "đau lòng". Không khí trường đua hôm ấy tưng bừng náo nhiệt như một ngọn đèn bừng lên trước khi tắt. Chỉ còn lại khán đài danh dự nên đông nghẹt các tay máu mê cờ bạc. Khán đài phía bình dân bỏ trống vì chưa sửa sang xong và còn dân chiến nạn trú ngụ đuổi không đi.

Những độ đua cuối mùa cũng chợt vùng lên quan trọng và gay cấn, không khí hào hứng, tranh đua và rất cam go. Con Vang Xa lại có tên trong độ đua 2500m quan trọng thứ nhì. Trưa thứ bảy hôm qua, ông Hướng đi đánh cá một mình. Ông may mắn trúng lai rai. Lại gặp bạn bè chủ ngựa kéo đi nhậu nhẹt, đánh chén... Không làm sao từ chối được. Nhưng đã gần 12 giờ trưa rồi ông chưa về đến nhà. Thằng Sự lo âu hỏi ý kiến mẹ nó. Bà lắc đầu nói:

- Ai biết cha con mày tính toán ra sao. Thôi đi Nhà Bè hỏi thăm bác Ba giúp ý cho.

Thằng Sự lập tức đi Nhà Bè, bỏ cả cơm trưa. Bác Ba quản gia nhất định đua. Hai người trở về tức tốc dẫn con Vang Xa, lục tục kéo về Phú Thọ. Thằng Sự dắt ngựa, bác Ba đạp chiếc xe của thằng Sự "cà rịch cà tang" theo sau. Bác Ba cũng rành việc dìu dắt, như ngày xưa bác từng theo ông Nội thằng Sự làm các công việc ấy. Chưa trễ, còn đủ thì giờ để bác Ba cầm vội cái đồng hồ đeo tay. Thằng Sự mượn bác Tấn, một chủ ngựa bạn ông Hướng, được một số tiền. Hai bác cháu dốc hết túi đánh cá rời, hạng nhất là con Vang Xa. May ra ngựa về ngược thì no nê, vé mang số 10 của con Vang Xa hỗn danh Tà Tà hãy còn nhiều vì chẳng ai tin cậy "cô ngựa chứng" cả. Không thể trông vào sự may rủi, thằng Sự nhất quyết hôm nay phải cưỡi ngựa thật chì, để giựt giải. Con Vang Xa phải thắng cuộc đua chót này. Dường như con Vang Xa thầm hiểu, nó nhai nước bọt sùi cả hai bên mép chứng tỏ đang hăng sức. Lúc ngựa vòng ra sân để các tuyệt phích xem giò cẳng, nó bước những bước bứt rứt, tung tăng. Cát bụi bay lấm tấm, bám mờ giày ống thằng Sự. Thằng Sự 2 hôm nay mặc toàn màu trắng. Cái kết nó đội thì màu xanh hy vọng. Cái áo cũng viền xanh như quần. Phần lớn màu trắng nổi bật trên con ngựa ô đặc biệt, chưa gặp thời.

Thằng Sự sắp ra vòng đua nên không hay ông Hướng đã gặp bác Ba. Thì ra ông Hướng nhậu say, làm mất bóp đựng tiền bạc giấy tờ. Ông bận chạy tới lui chỗ này chỗ nọ, cố nhớ xem đánh rớt nơi nào, Nhưng hoài công cả buổi sáng. Rồi ông vay tiền người quen, mau chân đến đánh xả láng cho cuộc đua chót. Kỳ này con Vang Xa mà giở chứng nữa chắc đem nó về nấu phở, chứ từ đây tới ngày trường đua mở lại không biết đợi lúc nào.

Thong thả bầy ngựa kéo đến chuồng phất cờ bằng điệu. Con Vang Xa cứ bồn chồn. Giá mà cho ngựa vượt chướng ngại vật như các cuộc đua bên Anh nó cũng có thể băng lướt như chơi.

Rồi, bắt đầu khởi hành. Con Vang Xa lại quen thói tà tà. 1000m hơn mà nó vẫn chỉ hơn được hai con ngựa khác. Thằng Sự rủa thầm và thúc hai gót chân vào hông ngựa: "Con quỉ cái ơi mày đừng hại tao!" 1200m con Vang Xa chỉ qua mặt thêm hai con. Phía trước sáu con ngựa khác cũng bị nài cưỡi vụt roi vào mông đang ra sức. Con Vang Xa chợt chậm lại như chờ mấy con đàng sau. Thằng Sự la "trời" một tiếng bỏ lỏng cương. Nó chắc phen này thua đến đau bịnh vì tức tối mất thôi. Nhưng khi mấy con ngựa phía sau vượt qua con Vang Xa, con Vang Xa rướn mình lên, bờm dựng đứng và rượt theo. Sẵn Sự 2 thả lỏng cương, nó chạy rút nhanh 1500m... 1800m. Con Vang Xa hừng chí sải như bay. Có lẽ lúc nào cũng chỉ có hai chân ngựa chạm đất. Thằng Sự hồi hộp nín hơi cho nhẹ người. Bây giờ không cần dùng roi con Vang Xa cũng qua mặt một hơi bảy con ngừa đàng trước. Còn lại ba con khác, mấy nài ngựa kia vẫn cố ra roi. 2000m... Con Vang Xa trổ hết tài phi vun vút, nó cho ba con ngựa kia hửi bụi một cách dễ dàng không ngờ. Thằng Sự vui đến run, nó nắm chắc cương mọp người cho bớt chịu sức cản của gió, để mặc con Vang Xa mặc sức chạy. Mùi mồ hôi ngựa từ bờm lông tỏa ra, cái mùi mà bây giờ Sự 2 hít nghe thơm vì quá quen thuộc lâu ngày nó không nhận ra. Cái mùi lúc này như mùi chiến thắng thì phải. Mười con ngựa đằng sau đã trở thành hai toán. Dĩ nhiên toán ba con đàng trước đang cố giành chức với con Vang Xa. Trong toán đó có một con cũng hao hao giống con Vang Xa cũng bứt khỏi hai con kia. Nó đuổi sát đít con Vang Xa 2200m... Rồi 2400m... Con Vang Xa "dư sức qua cầu". Rồi 2500m. Con Vang Xa phóng vút qua và cứ phi hoài. Nom bộ dáng nó vẫn còn dẻo dai, trong khi con ngựa mang số 7 về nhì đã mệt thở hồng hộc, lúc nài Tâm ghìm cương, nó như muốn xỉu. Bởi vì hết 11 con ngựa đua này, chưa con nào dự cuộc đua với khoảng cách khá xa như vậy.

Các tuyệt phích thua cuộc tức tối. Chỉ có một số người đánh tréo phòng hờ 7 X 10 và 10 X 7 thì may mắn trúng một vài vé. Nhưng chỉ trúng vài vé dù có chỉ số tiền trúng cá lớn bao nhiêu cũng không bù lại số vé thua được. Nơi khán đài danh dự (một khoảng ghế dành cho các chủ ngựa), ông Hướng và bác Ba già đang mừng phát run. Cả hai người như nhớ lại cái thời oanh liệt xưa, giờ phút vinh quang cầm chắc của con ngựa Vang Danh. Thật đúng với câu "ngựa chứng là ngựa hay", con Vang Xa đã không làm hổ danh ngựa nòi vô địch của cha nó. "Đường dài mới biết ngựa hay": trường hợp của con Vang Xa, vì cứ ham đua nước rút nên không đúng môi trường thích hợp, nó cầm cờ đỏ hoài là lẽ đương nhiên. Sự 2 tươi tắn trên mình con Vang Xa bây giờ chỉ lấm tấm một ít mồ hôi. Có lẽ ngựa chưa vừa ý lắm khi chỉ chạy được 2500m, nó còn có thể chạy gấp đôi, gấp ba... lần như vậy. Con Vang Xa ấm ức, giựt giựt cái mõm dài như muốn phản kháng Sự 2. Xem mòi nó định hất văng cậu chủ nhỏ để tự do tung hoành thêm một đoạn nữa. Sự 2 không lấy đó làm khó chịu như mấy lần trước. Sự 2 âu yếm vuốt ve cái bờm, xoa xoa cái cổ con Vang Xa, đừng nên giở chứng nữa. Sự 2 còn mãi nghĩ chuyện tương lai. Rồi mai đây trường đua tuy đóng cửa, nhưng con Vang Xa sẽ được bác Ba nuôi dưỡng sức ở Nhà Bè chờ ngày... Tiền lãnh giải, tiền trúng cá... rất đáng kể. Ông Hướng sẽ dư sức mướn nuôi ngựa. Ông Hướng sẽ dẹp cái chuồng hắc ám bên cạnh quán. Quán nhà sẽ được sửa sang rộng lớn hơn, với bộ mặt mới là quán phở. Dĩ nhiên phở bò, không phải phở thịt ngựa. Quán sẽ đông khách bởi vì vùng đó phần lớn là tiệm mì, hủ tíu không thôi. Bà Hướng rồi sẽ sắm thêm một tủ đựng kem, yaourt... Mấy em nó sẽ được mua vài cái xe đạp. Và Sự 2 sẽ cố xin một chiếc Honda. Cỡi Honda đâu bằng cưỡi ngựa, nhưng nó đi học xa sẽ đỡ tốn tiền xe đò. Thì giờ lúc trước bận lo cho con ngựa đua nó sẽ dùng để giúp đỡ gia đình. Ông Hướng sẽ yên tâm làm việc nhà nước, khỏi lo lắng gì thắng hay bại mỗi tuần vào thứ bảy, chủ nhật ban chiều. Có lẽ chính phủ dẹp trường đua thật đúng lúc. Giúp cho nhiều người khỏi phải ôm hận vì cầm đồ thế đạc..., mất tiền lương, cháy túi, nợ nần... đưa đến nhiều tệ trạng nguy hiểm khác. Thật là mâu thuẫn cho những ý nghĩ của Sự 2. Đã nói lần đua cuối cùng này xứng danh là vòng đua lịch sử. Phút huy hoàng của con ngựa đã giúp một gia đình trở về đời sống thường nhật không còn bận tâm, âu lo cho mỗi độ đua.

Cách đó một độ, Sự 2 lần nữa cưỡi giùm con ngựa hồng của một ông Bác sĩ. Người ta đua nhau đánh cá Sự 2. Sự 2 lại may mắn giựt giải nhứt. Không hoàn toàn vì tài cưỡi của Sự 2 mà còn nhờ con ngựa của ông Bác sĩ nó cũng thuộc loại ngựa hay hiếm có. Sự 2 được chia thêm một mớ tiền. Giá mà gặp tay ông Hướng hồi bé, ông đã dùng tiền ấy hùn mua ngựa đua với các người quen rồi. Nhưng Sự 2 sẽ đưa tiền ấy cho cha hay mẹ nó tùy nghi sử dụng. Ba người lãnh tiền xong, hân hoan dắt nhau đi ăn uống các món ngon bày bán trong trường đua. Từ cháo lòng, bún bò... cho đến ly trà Huế với quả chuối già. Họ ăn cho no nê, cho đã... để rồi từ đây từ giã trường đua. Chưa bao giờ "cô hồn trường đua" cái trúng cá ngựa lớn như vậy. Ông Hướng hề hà cười với bác Ba và nói:

- Để thằng Sự dắt ngựa về nhà một mình. Tôi chở bác xuống Nhà Bè làm một bữa bún canh chua cá bông lau. Thiệt cũng nhờ có bác mới hên như vậy.

Bác Ba xua tay:

- Thôi để đem tiền về cho mẹ thằng Sự mừng. Chứ theo tao khề khà nhậu nhẹt, cầu tới mốt chưa mãn tiệc.

Thằng Sự nhắc cha nó:

- À cha đổi cái xe Vespa nào mới đi. Chớ cha đi chi cái xe cũ, nó cũng chứng y như con Tà Tà, ủa quên con Vang Xa.

Ông Hướng bỗng giật mình:

- Mày nhắc tao mới nhớ vụ xe cộ. Chắc giấy tờ cha bỏ quên trong cóp xe. Hôm qua cha sợ say rớt mất nên cẩn thận cất trong cóp, tỉnh rượu lại đi tìm tầm ruồng ở đâu không.

Bác Ba tiếp lời:

- Ừ, thôi ăn lẹ rồi về, tối quá. Cha thằng Sự coi lại ba cái giấy tờ cho kỹ. Nếu không có sáng thứ hai đi cớ, đi trình lôi thôi lắm nghe.

Thằng Sự mua một bọc đủ thứ bánh gởi ông Hướng đem về cho mấy em. Nó còn bận trở lại chuồng mướn người ta tắm rửa giùm con Vang Xa. Lâu ngày xài sang được tắm mướn nhưng con Vang Xa khó chịu khi người ta đụng đến. Nó không biết rằng nó chỉ được quý mến ngày chót này. Từ đây về sau nó khó mà trở lại sân cỏ thênh thang. Biết đâu ông Hướng sẽ bán lại nó cho một chủ ngựa khác để giải nghệ luôn. Nghề cờ bạc này không khá, dù theo đuổi một cách tài tử cũng hao tốn rất nhiều. Rồi có khi nào vui miệng ông Hướng sẽ ngồi ôn lại những kỷ niệm xưa, ôi biết bao nhiêu là giai thoại vui buồn, lúc được, lúc thua... kể cho con cháu đêm đêm.

Thằng Sự vỗ về con Vang Xa. Nó phải dắt ngựa về nhà cái đã, trước khi đem gởi ở Nhà Bè. Hổm nay cha con thằng Sự về trễ cũng không sao, quán ở nhà cứ việc chờ cha con Sự về đóng cửa. Có lẽ đóng cửa luôn để cải biến thành quán mới. Không khí trường đua với độ ngựa cuối cùng đang diễn tiến trong sân vẫn rộn rịp như chưa nhận lệnh đóng cửa bao giờ. Hình như Sự 2 nhận thấy vài bộ mặt thiểu não và mệt mỏi của mấy ông thua đậm, đang chờ các chuyến xe Lam. Chưa bao giờ Sự 2 ái ngại đến thế. Con Vang Xa và Sự 2 đang "kiệu" những bước "tà tà" trên đường về. Sự 2 hết còn coi con Vang Xa là con ngựa kỳ khôi.


THÁI LYNH LĂNG     

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 67, ra ngày 3-12-1972) 

 
Bìa của Vi Vi : NGOAN

Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

Con Diều Đẹp Nhất


Hoàng bực tức quăng mạnh cây bút nguyên tử vì bài toán giải hoài không ra. Hoàng ngồi thừ ra, nghĩ ngợi. Hoàng nhớ lại vụ dán bích chương cổ động cho báo Thiếu Nhi ban sáng và càng thêm tức lũ trẻ ranh. Công trình Hoàng lặn lội lên tận tòa soạn lãnh một xấp đủ màu bích chương hôm chủ nhật vừa qua. Lại hì hục khuấy bột nên hồ cả buổi để đem đi dán. Vừa thấy mấy bức tường ưng ý, Hoàng bày “đồ nghề” ra, thùng hồ, và cái sơ dừa để quét hồ… Mấy đứa nhỏ tò mò bu quanh chỉ trỏ và cười khúc khích… Hoàng dán thật nổi, cứ một tờ màu xanh lá cây, rồi đến tờ màu đỏ rồi màu danh dương, đến màu vàng… Cả một bức tường rực rỡ hẳn lên. Một vài gốc me lớn cũng được Hoàng chiếu cố… Hoàng chọn những ngõ hẻm nhiều “thiếu nhi” để dán… Phương châm của Hoàng là phổ biến tận hang cùng ngõ hẻm.

- Ê! Nhỏ kia mày dán cái truyền đơn gì đó?

- Xin lỗi bác, cháu dán bích chương cổ động cho báo Thiếu Nhi. Bác cho phép cháu dán chừng bốn tấm là sạch cái vách cây đã cũ này.

Một bà đứng tuổi rõ chuyện, thông cảm bỏ vào nhà. Và Hoàng rút kinh nghiệm phải xã giao với chủ nhà trước khi dán. Lũ trẻ kéo theo Hoàng như cái đuôi dài.

Có đứa năn nỉ:

- Anh ơi! Cho tui vài tấm xếp máy bay đi anh.

Hoàng cười hứa hẹn:

- Ừ! Để coi dư mới được chớ!

Nhưng công việc không trôi chảy như Hoàng tưởng lầm. Hoàng chỉ dán gần phân nửa số bích chương thì có rắc rối xảy ra. Một lũ trẻ dơ dáng khác ở đâu xuất hiện và gây sự. Một tên nhỏ nhất lại tiến ra hất hàm, giọng hách dịch:

- Ê! Thằng kia, ai cho mày dán tùm lum ở xóm tao hả?

Hoàng sửng sốt không biết phải trả lời sao trước đối thủ chỉ lớn bằng thằng Ngọc, em Hoàng.

- Ê! Tao hỏi sao mày khi dễ không trả lời? Kênh hả?

Nó đá dứ thêm vào lon hồ của Hoàng, đồng bọn nó cười rộ lên thích thú. Hoàng thoáng nghe tiếng chúng chửi thề và những lời xúi giục:

- Đánh cho nó một trận!

Hoàng chỉ muốn giải thích công việc trong sạch và vô vụ lợi của mình nhưng tụi kia không nghe, chỉ muốn đánh nhau.

Hoàng nhịn nhục trả lời:

- Tôi đi dán bích chương giùm cho tòa soạn Thiếu Nhi mà!

Các anh – Hoàng đã phải chịu lép xưng như vậy – xem nè, bích chương đẹp chưa, báo Thiếu Nhi các anh cứ mua xem hay lắm.

- Thiếu Nhi là cái quái gì? Bao nhiêu một tờ?

Chúng nhao nhao hỏi tiếp.

- Cứ mỗi tuần ra một tờ, bán năm chục đồng thôi.

Chúng lại chửi thề, bài bác:

- Mắc quá! Để tụi tao mua truyện “Chú Thoàng” “Charlot” “Hiệp sĩ”… mười tì một cuốn coi còn rẻ mà sướng ác.

- Các anh đừng coi các truyện tai hại đó nữa, không có ích gì cho sự học các anh đâu.

- À! Cái thằng này dám lên mặt dạy đời. Mà mày định đánh trống lảng sao, tụi tao hỏi mày rằng ai cho phép mày đi dán trong xóm tụi tao?

To chuyện rồi đây, thật: “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”.

Đến đó Hoàng không nhịn nhục được nữa, Hoàng sừng sộ:

- Không ai cho phép cả, thích thì tôi cứ làm.

- À thằng này ngon, đánh nó chơi anh em.

Chúng hăm dọa rồi lùi xa thủ thế nhưng chưa có đứa nào dám xung phong để tấn công cả.

Hoàng bình tĩnh buông xấp bích chương xuống đất và liếc mắt nhìn quanh, tìm chỗ thoát.

- Một, hai, ba…, bảy đứa tất cả – Hoàng đếm nhẩm.

Ba đứa thấp hơn Hoàng một cái đầu và bốn đứa vào trạc em Hoàng (thằng Ngọc). Chúng vung tay múa chân y như trong phim đấm đá Hồng Kông mà chúng xem để cướp tinh thần của Hoàng. Có đưa còn vung chân đá gió ngoài xa nữa chứ. Lũ trẻ đi theo Hoàng lúc trước không biết bênh phe nào, thấy có trò vui thì đứng giạt ra, vỗ tay reo hò:

- Đánh đi! Đánh đại đi, “anh em” hơi sức nào mà nhịn.

Hoàng hơi cau mày, mỉm cười nghĩ “chưa chắc mình đã sợ”. Tụi kia ỷ đông, đứng gườm một hồi thì nhào vô. Rõ ràng chúng “đá gió” mà lỵ. Hoàng xoay “tankan” tránh thật dễ. Lũ du côn thoáng ngạc nhiên. Chúng nó biết đâu, Hoàng chính là một môn sinh Hiệp Khí Đạo đã được sáu tháng rồi. Tuy chưa tài ba gì nhưng cũng đủ sức tự vệ, có lẽ cũng đủ để đối phó với lũ nhãi ranh này.

Tụi nhãi vài đứa châu đầu lại, bàn cách. À, chúng định vài đứa xông vào ôm Hoàng, để mấy thằng còn lại đánh hôi.

Hoàng hất hàm:

- Sao, đánh sức một hay đánh hùa?

Tụi kia trợn mắt, văng tục:

- Đánh “hội đồng” nó đi anh em, giựt giấy về chơi.

Hoàng lùi lại, chân chặn lên xấp bích chương và hơi lo, sợ chúng xé phá.

Trong phút chốc, hai đứa nhảy vào chụp hai tay Hoàng. Vì không rõ sức của chúng, Hoàng dùng một đòn “Kokyu” hất hai đứa té lăn. Chưa ngán, chúng xông vào tiếp. Và chẳng kịp suy nghĩ, Hoàng dùng mấy đòn “shino-nagé”, mở khóa tay và bẻ quặt một tên. Tên này “oái” lên và vùng vẫy. Hoàng phải vội buông để quật một cú “Koshi-nagé” bởi một đứa to nhất đám ôm ngang lưng. Địch thủ ngã xuống mông đau điếng, đó là trình độ Hoàng còn kém đấy, chứ không… có đường gãy xương và nằm luôn. Tụi còn lại bừng giận, xông tiếp vào đấm, đá… loạn cả lên. Hoàng cũng trúng vài cú vào bụng, vào đít.

Thằng nhỏ phách lối hồi nãy tìm đâu được khúc củi, thẳng tay giáng xuống Hoàng. Hoàng lanh mắt né qua một bước, chụp tay, áp dụng một đòn “Koté-gashi”, bẻ cứng tay thằng nhỏ. Nhanh nhẹn Hoàng xoay tiếp một vòng và đè thằng nhỏ nằm xuống đất.

Thằng nhỏ đau khớp xương quá khóc òa lên:

- Ui da! Đau quá, buông ra không mậy.

- Ừ! Tao buông ra, mà tụi bây có chịu “huề” chưa?

Tụi kia ngần ngừ và tính toán. Nhắm không ăn hiếp được Hoàng chúng bằng lòng giảng hòa. Mấy miếng “võ mèo quào” học lóm ở xi nê làm chúng thua cay đắng.

Lũ trẻ khán giả cười khoái chí trước sự anh dũng của Hoàng. Chúng bu quanh chàng hiệp sĩ bất đắc dĩ và hoan nghênh bằng ánh mắt, bằng nụ cười… thật rõ rệt.

Hàng đã buông tay địch thủ ra. Thằng nhỏ vừa quẹt nước mắt, phủi đất cát bám vì lúc nãy áp xuống đường, vừa xoay xoay cánh tay trái gân một cách khó chịu. Mấy đứa té hồi nãy cũng hậm hực nhìn Hoàng với ý không phục.

Đang giằng co thì có người lớn ở gần đó đi tới. Họ thấy đánh nhau thì rầy rà lũ nhãi. Sao lại đi ăn hiếp Hoàng, một trẻ cô thế. Thôi! Bạn bè mà, hòa đi rồi ai về nhà nấy.

Hoàng cũng không thể tiếp tục công việc được, xách thùng hồ và bích chương ra về. Đám đông ùa reo và giải tán.

Nếu Hoàng còn ở lại, chắc sẽ mục kích một lớp tuồng trả thù thật hấp dẫn. Tụi thua trận ức lắm, chúng đi tìm những bích chương mà Hoàng dán thật kỹ càng để bóc ra, xé đi. Hay mang đất ướt mà trây trét vào những tờ giấy xanh đỏ vô tội. Chẳng có người nào đứng ra mà bảo vệ bích chương cả, than ôi!

Buổi chiều, Hoàng lại đi tìm những mục tiêu mới để dán. Ngang qua đầu hẻm hồi sáng. Thì… Ô kìa! Sao lại rách tả tơi thế này. Hoàng lo lắng đi rảo khắp mọi chỗ dán ban sáng, khỏi nói cũng biết tình trạng thảm hại ra làm sao. Vì một đàng chỉ một người đi dán. Một đàng cả bọn người đi xé.

Hoàng thất vọng ra về, chẳng thiết gì công việc cả. Thùng đựng hồ cho vào một xó với sơ dừa, bích chương quăng đại vào gầm bàn học.

Nhớ đến bích chương, Hoàng vội ngồi xuống xem xét ra sao. E chó hay mèo nó cắn phá chăng? Ủa, biến đâu mất cả rồi. Thủ phạm kỳ này là ai? Chó Lu, Mèo Muớp? Hay cu Ngọc, con Trang?

- Ồ! Thôi đúng rồi, đích thị cu Ngọc, hôm qua mình thấy nó ngồi tỉ mỉ dán cái gì xanh xanh đỏ đỏ… đây mà!

Hoàng hoan hỉ khi tìm ra lời giải và chợt bài toán hóc búa cũng bật mở then chốt.

Làm xong bài toán, Hoàng đi tìm thủ phạm.

- Ngọc ơi! Ngọc đâu, lại anh biểu coi. Mẹ ơi! Thằng Ngọc đâu rồi mẹ?

Mẹ Hoàng lui cui dưới bếp và bà đáp rằng: “không biết”.

Con Trang đang đánh chuyền với nhỏ Lệ hang xóm, mách lẻo cho Hoàng:

- Thằng Ngọc em thấy nó leo lên gác đó anh.

Hoàng leo vội lên gác. Quái, sao không có, và cái cửa sổ sao lại mở toang ra thế này? Hay cu cậu leo lên nóc nhà. Hoàng cũng thử thò đầu ra cửa sổ, vẫn không thấy gì cả.

Leo ra mái nhà bên cạnh, Hoàng bắt gặp thằng em nghịch ngợm đang cẩn thận giật giật ống chỉ trong tay. Nó thả diều. Và diều làm bằng bích chương “Thiếu Nhi”. Chỉ có lẽ của mẹ.

- Ngọc! Quá lắm rồi! Leo xuống, từ từ, xuống đây anh biểu.

Thằng bé lấm lét quấn chỉ lại, mang con diều và men lần xuống.

- Ai cho em leo nóc nhà thả diều? Mẹ đánh đòn cho xem!

Thằng Ngọc xanh mặt không đáp được. Hoàng chất vấn tiếp:

- Ai cho em lấy bích chương của anh dán diều? Và chỉ mua ở đâu hả? Còn xấp giấy còn lại nữa?

- Hu hu! Em không có lấy, chị Trang lấy giấy màu bao tập bao sách, em xin có một tờ hà. Chỉ em lấy của mẹ mà.

- Lạ chưa! Ai đánh mà khóc? Ối trời ơi! Bích chương của người ta để đó mà dám lấy. Đứa thì làm giấy bao, đứa thì làm đồ chơi. Mẹ ơi! Mẹ lên mà coi, tụi quỷ này phá quá xá.

Mẹ nghe Hoàng la lớn cũng phải chạy lên. Bà ôn tồn khuyên:

- Thôi con! Tụi nó lỡ rồi, đừng mét với ba, tội nghiệp. Tại con không chịu cất đàng hoàng, cứ quăng bừa ra đó, tụi nó tưởng giấy bỏ.

Con Trang đã ngừng chơi, cùng Ngọc lại xin lỗi anh:

- Xin lỗi anh! Tụi em không biết, tụi em không dám lấy giấy của anh nữa, anh tha cho.

Hoàng ôm đầu:

- Còn nữa đâu mà lấy thêm.

Con Trang vọt miệng:

- Còn mà, còn tới mười mấy tờ lận, em xài chưa hết.

Hoàng cũng chợt nhớ bữa trước vì lười không chịu đi mua giấy dầu về cho em bao tập, con Trang mới nảy ra sáng kiến độc đáo như vậy. Con Trang thủ thỉ với Hoàng:

- Anh ơi! Em bao tập bằng bích chương thật đẹp, tụi bạn cứ tranh nhau mà mượn xem những giòng chữ và hỏi thăm để xin hoài. Chúng cũng thích bao bằng “bích chương” lắm. Có đứa còn tìm báo Thiếu Nhi mà đọc nữa. Mà có đứa chưa coi từ số một muốn mượn bào của anh em mình đó, anh bằng lòng không?

Hoàng bỗng ngạc nhiên, vui vẻ đáp ngay:

- Vậy hả? Em cứ cho bạn mượn và nhớ bảo nó xem và giữ hộ báo cho cẩn thận nghe!

- Hoan hô anh Hoàng! Bao tập bằng “bích chương” thật số dách.

Con Trang, thằng Ngọc sung sướng vỗ tay. Mẹ Hoàng yên tâm đi xuống bếp tiếp tục nấu ăn. Bây giờ Hoàng mới rảnh mà nhìn đến con diều của thằng Ngọc. Con diều trông méo mó và hơi nhỏ, lèo lại cột sai, chỉ may thì yếu, chả trách thằng Ngọc cứ loay hoay cả buổi mà diều vẫn không lên.

Đã trải qua thời kỳ tuổi thơ, nên Hoàng thông cảm với em lắm. Hoàng biểu con Trang đưa xấp bích chương còn sót lại.

Hoàng chọn một tờ thật ngay và lấy dao rọc để làm diều. Thằng Ngọc đưa tre cho anh vót cung và sườn. Con diều màu xanh chiếm hết bốn phần năm tờ giấy, vuông vức và xinh xắn.

Hoàng cắt hai cái tai hình tam giác màu đỏ hai bên, hai cái đuôi cùng màu, cũng thật nhỏ và lơ thơ. Đuôi chính phải thật to và dài để giữ thăng bằng cho diều thì màu vàng. Thùng hồ ngày nào lại được sung công. Không đầy tiếng đồng hồ thì diều mới đã làm xong. Thằng Ngọc hăng hái nhận năm chục của anh đi mua nhợ về để cột lèo.

Và một lát sau, cả ba anh em cùng ra lan can để thả diều. Có cả nhỏ Lệ bạn con Trang nữa. Bây giờ không cần leo tít nóc nhà nguy hiểm diều vẫn bay. Hoàng chỉ cho em cách thả, giật nhè nhẹ buông chỉ, rồi giật mạnh, rối thả thêm chỉ…

Diều no gió lên mau. Cu Ngọc chỉ việc toét miệng ra mà ngồi đó giữ chặt ống lon. Niềm vui của anh em Hoàng cũng lên cao, lâng lâng như cánh diều tuổi thơ trên ấy.

Con diều đúng cách và to lớn của Ngọc là đẹp nhất. Lại có chữ Thiếu Nhi đỏ rực nữa chứ. Chưa bao giờ lũ trẻ có một con diều to và tuyệt như vậy, dù cho chúng làm bằng giấy bóng đủ màu và tốn tiền. Chúng rất ngạc nhiên theo dõi con diều lạ và nhất là khi biết diều đó của Ngọc. Chúng đến nhà đòi cu Ngọc phải cuốn diều xuống cho chúng xem Ngọc Viết chữ gì mà trông hay quá. Ngọc làm le chiều ý chúng. Chúng lẩm bẩm đọc:

- Thiếu Nhi ra ngày chủ nhật hằng tuần…

Cha mẹ thương yêu con, nên cho con đọc Thiếu Nhi.

Tuần báo giải trí và giáo dục.

Chủ nhiệm Nguyễn Hùng Trương v.v…

Ôi, thôi! Tao biết rồi, Thiếu Nhi đọc hay lắm, tao ghiền còn hơn xi nê. Mà Ngọc, mày làm cách nào có giấy này làm diều?

Thằng Ngọc hãnh diện đáp:

- Của anh Hoàng tao xin đó, ảnh làm diều cho tao luôn.

- Xin ở đâu vậy, còn dư không cho tụi tao bớt?

- Để làm gì?

- Làm diều y như mày vậy chớ chi.

- Cha! Bộ bích chương này xin về cho tụi bây làm diều sao?

Thằng Ngọc đáp mà không suy nghĩ, nó và con Trang cũng dùng bích chương vào những việc ác ôn hơn. Chẳng hạn, nó dùng để xếp thuyền thả trôi trời mưa, và xếp vớ vẩn đủ thứ…

Hoàng mỉm cười và định ngày mai sẽ đến tòa soạn xin một số bích chương khác để dán quanh xóm mình. Chắc rằng tụi trẻ hiểu biết quanh đây sẽ để yên và tán thành. Hoàng sẽ dụ tụi trẻ xem Thiếu Nhi bằng cách cho chúng vài tờ làm diều và cho mượn báo để xem nữa. Thật là tiện và lợi, tuy phải chịu hy sinh vài tờ bích chương.

Bên ngoài cu Ngọc lại thả diều như Hoàng đã chỉ cách lúc nãy. Con diều lạ mắt lên cao. Lũ trẻ ba hoa rằng vẫn còn đọc được những hàng chữ viết trên đó. Trong tư tưởng của Hoàng, của Ngọc và ý nghĩ của lũ trẻ, con diều bằng “bích chương” Thiếu Nhi đẹp, đẹp nhất… và tươi mát như tuổi thơ ngây…


THÁI LYNH LĂNG    


(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 59, ra ngày 8-10-1972)

Bìa của Vi Vi : Hoa trắng
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>