Thứ Hai, 6 tháng 11, 2023

K'Xong và Con Cọp Vằn Kiki

 
 
Ông Trưởng sóc Đang-kya thấy nói không lại với vợ chồng K'Ten và thằng K'Xong, liền quát lớn:
 
- Tôi nói với ông bà một lần sau hết : nếu ông bà không bảo thằng K'Xong đem con cọp vằn thả vào rừng nội trong ngày hôm nay, thì ngày mai, dân sóc Đang-kya này sẽ đuổi cả nhà ông bà đi không cho ở trong sóc nữa. Ông bà có nghe tôi nói không thì mặc!
 
Nói xong, ông hầm hầm quay lưng ra về. Vợ chồng K'Ten vào nhà, buồn rầu chị K'Ten ôm lấy con:
 
- K'Xong à, con đã nghe ông Trưởng sóc nói đó. Thôi con đem con Kiki vào rừng, thả cho nó đi đâu thì đi cho rồi. Con cứ giữ nó trong nhà rồi người ta sẽ đuổi chúng ta ra khỏi sóc mất thôi!
 
K'Xong không biết làm sao để giữ con Kiki lại được nữa, nó mếu máo bảo mẹ:
 
- Cha mẹ cho con giữ con Kiki trong nhà một đêm nữa. Mai con sẽ đem nó vào rừng thật sớm.
 
Anh K'Ten buồn bã bảo con:
 
- Ừ, con nhớ đem nó đi lúc mặt trời chưa mọc, kẻo rồi ông Trưởng sóc đến mà thấy Kiki còn ở trong nhà thì lôi thôi!
 
Tối hôm ấy, K'Xong buồn quá không ăn được, mà hình như con Kiki cũng hiểu nó sắp phải xa chủ nó, nên nó cũng ăn rất ít. Ăn xong, K'Xong bồng Kiki đi ngủ. Sáng mai là nó phải xa Kiki thân yêu rồi, nên nó ôm chặt lấy Kiki mà khóc sụt sùi. Con Kiki thè lưỡi liếm nhẹ vào mặt chủ cách âu yếm. K'Xong tức giận ông Trưởng sóc hết sức.
 
Năm ngoái cũng vào độ mùa rét này : một đêm, ông Trưởng sóc và mấy người trai tráng trong sóc vào rừng bắn muông thú. Sáng ngày, cả bọn khiêng về một con cọp đực to lớn. Họ bảo mọi người:
 
- Chúng tôi bắn trúng hai con cọp kia, nhưng một con, có lẽ bị nhẹ, nên nó chạy mất tìm không ra.
 
Hai hôm sau, tình cờ K'Xong đi đốn củi, bỗng nghe tiếng tru tréo như tiếng mèo con. Nó cẩn thận dò tiếng kêu, đi tìm, thì ra trước cửa một cái hang rộng, một con cọp cái to nằm chết ngay đơ, dưới lưng máu chảy ra đông đặc một đám lớn. Một con cọp nhỏ bằng con mèo con, lông vằn, chạy quanh xác cọp mẹ, rồi lại trèo lên người mẹ nó mà tru tréo. K'Xong đoán con cọp mẹ này bị ông Trưởng sóc bắn trúng hôm nọ, nó bị thương nhưng còn chạy về được hang mới chết. Và con cọp con kia, mấy ngày hôm nay không có gì ăn, nên chắc kêu đói. K'Xong chạy lại ôm lấy con cọp con, tí nữa, bị nó cào cho xước tay. K'Xong lấy cơm trong ống cho nó ăn. Con vật trở nên hiền từ, cúi xuống ăn cơm cách ngon lành. K'Xong mừng quá, vất cả củi đã kiếm được. Nó cởi áo ngoài bọc con cọp con chạy về nhà, giấu kỹ, rồi đến tìm ông Trưởng sóc:

- Ông Trưởng à, K'Xong tìm được con cọp ông Trưởng bắn hôm nọ, nó chết rồi. Mà nó có một con cọp con. Nếu ông Trưởng cho K'Xong nuôi con cọp con, thì K'Xong chỉ cho ông Trưởng chỗ con cọp mẹ chết.

Ông Trưởng sóc nghe nói thế mừng lắm, ông bằng lòng ngay : được con cọp mẹ thì quý nhất rồi, ông cần gì con cọp con. K'Xong được như ý hí hửng về nhà khoe với cha mẹ, rồi hì hục lấy củi làm một cái chuồng cho cọp con ở. Tuy vậy chẳng mấy lúc cọp con phải rúc vào đó, vì đi đâu K'Xong cũng đem nó theo, tối đến K'Xong ôm cọp con nằm ngủ. K'Xong đặt tên cho cọp con là Kiki. Kiki mến K'Xong lắm. Hôm nào K'Xong phải đi đâu mà không đem Kiki theo được Kiki nằm thừ trong chuồng không buồn ăn  uống gì cả. Vậy mà nghe tiếng K'Xong về ngoài cửa, Kiki liền nhảy nhót kêu tru tréo trong chuồng. K'Xong vừa mở cửa chuồng, thì Kiki nhảy vọt vào hai tay K'Xong đang giơ ra đón coi bộ thích thú lắm. Trẻ con trong sóc ban đầu thấy con cọp nhỏ bằng con mèo con, chẳng sợ gì : Hễ thấy K'Xong đem Kiki đi chơi, đứa thì đưa chuối cho Kiki ăn, đứa thì bắt chuột cho Kiki vồ. Nhưng ít lâu sau Kiki lớn gần bằng con chó con bộ mặt nó dữ ra và lông nó lại nổi vằn lên, trông thật khiếp. Từ đó, không những trẻ con mà người lớn trong sóc cũng sợ Kiki nữa. Vì thế mà họ yêu cầu ông Trưởng sóc bắt K'Xong phải thả nó vào rừng.

K'Xong cãi nhau với ông Trưởng sóc:

- Họ nói thế, chớ Kiki đã làm gì ai đâu. K'Xong quyết rằng Kiki không làm hại ai cả mà. Với lại, ông Trưởng đã bằng lòng cho K'Xong nuôi mà!

Cả cha mẹ K'Xong cũng nói vào giúp với con nhưng ông Trưởng sóc không nghe, bắt buộc K'Xong phải thả con cọp vào rừng ngay... K'Xong khóc tấm tức rồi ngủ thiếp đi...

Gà trong sóc bắt đầu gáy sáng. Mẹ K'Xong đánh thức con dậy:

- K'Xong à, trời gần sáng rồi, con dậy đem Kiki vào rừng đi con!

K'Xong sực tỉnh, nó buồn bã, càu nhàu với mẹ nó:

- Con không đem Kiki vào rừng đâu, năm ngoái ông Trưởng sóc hứa cho con nuôi rồi mà!

Mẹ nó ngọt ngào:

- Thì hôm qua chúng ta cũng đã nói với ông ấy rồi, mà ông ta bảo là dân trong sóc không chịu chớ không phải ông. Trong sóc sợ mai kia Kiki lớn lên rồi nó ăn thịt người ta thì sao?

K'xong ôm lấy cổ mẹ, nũng nịu:

- Thôi cha mẹ đem nhà đi chỗ khác ở cho rồi. Con không muốn xa con Kiki!

Mẹ nó vuốt tóc nó, âu yếm:

- Con nói bậy bạ thế! Ra khỏi sóc rồi đi ở đâu? Ở xa nhà người ta, cha mẹ sợ lắm mà, con! Con đem nó đi, mẹ mấu cơm trong ống cho con đây rồi. Con cứ thả Kiki nơi chỗ con thường kiếm củi. Ngày nào con cũng lên đó, sẽ gặp nó mà!

K'Xong đành phải vâng lời đem Kiki đi. Lên đến rừng thì trời đã trưa, K'Xong lấy ống cơm chia phần cho Kiki ăn, vuốt ve nó một lúc rồi bảo:

- Thôi Kiki vào trong rừng xa mà ở, K'Xong không được nuôi Kiki nữa. Mỗi ngày K'Xong lên đây gọi thì Kiki ra chơi nhá!

Con vật như hiểu ý, nó thè lưỡi liếm tay chủ như từ giã, đoạn bước dần vào rừng sâu. K'Xong nhìn theo Kiki cho đến khi nó khuất vào lùm cây rồi ôm mặt khóc nức nở. Chiều hôm ấy K'Xong về nhà không mang theo một bó củi nào. Nó đi ngủ ngay chẳng buồn ăn uống gì. Sáng hôm sau mẹ nó đánh thức, nó đã dậy tức tốc đi vào rừng. Đến chỗ cũ nó bắt tay lên miệng làm loa gọi:

- Kiki! Kiki!

Con cọp nhỏ từ xa nghe tiếng chủ, nó vừa kêu vừa phóng lại phía chủ. K'Xong vui mừng ôm lấy nó vuốt ve và cho nó ăn cơm, nói chuyện với nó như nói với người bạn thiết. Hôm nào K'Xong bị ốm thì tối đến Kiki lại lần mò về thăm. Nó đi cách khôn khéo lắm, nhưng cũng có lần bị người trong sóc trông thấy la lên tưởng cọp về bắt gà bắt heo. Tức thì trong sóc, tiếng mõ phèng la nổi lên hòa lẫn với tiếng người quát tháo đuổi rần rộ khiến Kiki chạy trối chết.

Thấm thoát Kiki trở về rừng được hơn một năm. Được thở không khí tự do lại có chồn có cáo mặc sức Kiki đuổi bắt, ăn thịt no nê nên Kiki lớn như thổi. Trước đây Kiki chỉ bằng con mèo nay Kiki to hơn con chó, trông oai vệ và có vẻ dữ tợn hơn trước. Nhiều lúc K'Xong thấy Kiki chạy tới đã sợ hết hồn vì tưởng là con cọp nào khác.

Một buổi trưa, K'Xong còn đang ngồi chơi với Kiki dưới bóng cây bỗng nghe tiếng người kêu la thất thanh và tiếng chân chạy dồn dập. K'Xong nhìn xuống, thì ra ông Trưởng sóc và một người nữa đang bị heo rừng đuổi cắn, khiến hai ông phải vất cả súng săn mà chạy có cờ. Đàn heo dữ tợn vừa đuổi vừa hộc lên những tiếng ghê rợn. Thấy ông Trưởng sóc lâm nguy, K'Xong chợt tỉnh chỉ tay xuống:
 
 
- Kiki! Chạy xuống cứu Kiki!

Kiki hiểu ý phóng xuống như bay, chận đàn heo rừng và gầm lên:

- À-uôm! À-uôm!

Đàn heo rừng bất ưng thấy con cọp vằn to lớn ở đâu chạy ra chặn lối vội vàng chạy ngược trở lại mỗi con mỗi ngả biến vào rừng.

Ông Trưởng sóc và người bạn vẫn chạy chân vắt lên cổ. K'Xong chạy theo kêu một lúc, cả hai mới nhìn lui. Thấy K'Xong và con cọp vằn đang đi tới, mà bầy heo rừng không còn nữa ông Trưởng sóc hiểu ngay là nhờ con cọp K'xong đã nuôi trước đây, cứu ông. Ông chạy lại cầm lấy tay K'Xong:

- Cám ơn K'Xong! Cám ơn K'Xong nhiều, nhiều lắm!

Rồi ông nhìn con Kiki. Thấy mình thoát chết nhờ có nó, ông nói với K'Xong đem Kiki về nhà lại, ông hứa sẽ nói với dân
trong sóc cho. Nhưng K'Xong lắc đầu tỏ ý không muốn nữa. K'Xong đã hiểu : Kiki là con vật của rừng sâu núi rộng, nó cần được tự do tung hoành và ăn uống đầy đủ, không nên bắt nó sống cuộc đời tù  túng và ăn uống thiếu thốn.

Tuy không còn gần nhau, nhưng tình bạn giữa K'Xong và Kiki vẫn không thay đổi, như thế là K'Xong mãn nguyện rồi.


Giang Thảo         

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 11, ra ngày 25-11-1963)



Không có nhận xét nào:

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>