Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

CHƯƠNG 3, 4_BÊN HÀNG GIẬU

3
 
 
Trằn trọc hoài, tôi vẫn không sao chợp mắt được. Những ý nghĩ xoay quanh đầu óc : “Mình sẽ đi tìm nữ sĩ Mai Văn”. Ba tôi đã chấp thuận điều đó. Về Sàigòn, tôi sẽ ở nhà dì Tân, và tôi sẽ thực hiện những mộng ước của mình. Điều khiến tôi lo lắng là những lời tôi sắp nói với bà Mai Văn. Chắc chắn là bà ta phải dễ thương lắm, dễ thương như lời văn bà đã viết. Tôi sắp xếp những câu nói sao cho suôn sẻ để giới thiệu mình. Tôi đã nói dối chú Sỹ khi bảo rằng đã đọc hết những tác phẩm của bà Mai Văn. Thật tình thì tôi chỉ mới đọc có vài cuốn. Tôi muốn bắt chước lối viết văn của bà ta. Gần sáng tôi mới chợp mắt thiếp đi vì quá mỏi mệt.
 
*
 
Vú già nhìn đồng hồ : đã gần mười giờ sáng. Bà hấp tấp bước vào phòng Uyên :
 
- Dậy đi Uyên, trễ rồi con.
 
Tôi mở đôi mắt còn ngái ngủ, hỏi :
 
- Mấy giờ rồi vú ?
 
Và tôi nhảy xuống giường thật lẹ khi nghe câu trả lời !
 
Để được tươi tỉnh hơn, tôi cố gắng ăn hết hai hột gà ốp la và khúc bánh mì nhỏ. Tôi chọn một chiếc áo màu hồng vằn nâu thật dễ thương để mặc, và mười một giờ trưa, tôi đã ngồi trên xe đò Sàigòn – Đà Lạt.
 
*
 
- Kìa chị Uyên, má ơi, chị Uyên về má ơi !
 
Tôi mỉm cười nhìn cô em họ :
 
- Dì có nhà hả Thủy ?
 
Vừa lúc đó, dì Tân từ nhà sau đi lên :
 
- Cháu.
 
- Thưa dì con mới đến.
 
Tôi để cái xắc nhỏ lên bàn và ngồi vào ghế.
 
- Con về có chuyện gì không ? Ba con vẫn mạnh chứ ?
 
- Thưa dì ba con vẫn thường. Con về có chút việc.
 
- Việc của ba con phải không ?
 
Tôi lắc đầu, hơi ngập ngừng khi nói mục đích của mình :
 
- Việc của con dì ạ.
 
Dì Tân không hỏi thêm, nhưng tôi nhìn Thủy, đứa em họ của mình. Thủy cũng trạc tuổi tôi, và ánh mắt tò mò của Thủy khuyến khích tôi tỏ lộ ý định :
 
- Con về để lo việc xuất bản.
 
Tôi đã nói dối, nhưng không có cách nào hơn khi nói đến chuyện đó. Và câu nói đã có hiệu lực gây sự tò mò cho Thủy, cô bé hỏi vội :
 
- Xuất bản gì đó chị ?
 
Tôi cố giữ khiêm nhượng :
 
- Một cuốn sách của chị.
 
- Ồ !
 
Hai người đối diện tôi đều kêu lên một lượt. Thủy nói :
 
- Chị viết sách à ?
 
- Ừ, chị viết sách.
 
- Đã đăng ở báo nào chưa chị Uyên ?
 
Tôi thoáng bối rối. Thật tình tôi không nghĩ đến câu hỏi này để sửa soạn câu trả lời. Nhưng tôi cũng nói :
 
- Chưa… chị viết xong và in sách ngay. Nhưng ý kiến em rất hay ! Đăng lên báo ! Có lẽ chị sẽ làm.
 
Giọng Thủy vui vẻ và đầy khâm phục :
 
- Em không ngờ chị lại thích văn chương. Chị viết sách tức là trở thành một nữ văn sĩ rồi còn gì ?
 
Dì Tân chen vào :
 
- Ba con lo việc in hả ?
 
- Dạ… một người bạn của ba con. Ngày mai con sẽ đi gặp ông ta, và sẽ gặp nữ sĩ Mai văn nữa.
 
- Ồ, chị quen cả với bà Mai Văn ?
 
Cô bé Thủy đầy kinh ngạc và thán phục, đã hỏi tôi như thế. Tôi thấy mình tự dưng “quan trọng” hẳn lên, và có cảm tưởng như mình là một nhà văn chính cống, một thần tượng vĩ đại rồi vậy. Tôi gật đầu :
 
- Có, viết văn là phải quen với những người trong giới chứ.
 
Thủy tò mò :
 
- Chị quen bà ta lâu chưa ?
 
Tôi moi óc tìm kiếm một thời gian thích hợp :
 
- Cũng khoảng nửa năm thôi, đúng rồi, mùa hè năm ngoái bà ta đi nghỉ mát ở Đà Lạt. Bà ta có mở cuộc họp mặt với những nhà văn trẻ, trong đó có chị.
 
- Bà ta ra sao chị ?
 
- Rất tốt.
 
Tôi làm như mình đã hiểu thật nhiều về bà Mai văn.
 
- Tuy bà ta có hơi già, nhưng tâm hồn bà rất trẻ trung…
 
Thủy biểu đồng tình :
 
- Các nhà văn đều thế cả. Già khú đế mà vẫn như con nít. Nhưng chị Uyên nè, chị kể cho Thủy nghe làm thế nào chị trở thành văn sĩ đi !
 
Dì Tân gạt đi :
 
- Con để chị Uyên nghỉ đã, nó mới về chắc là mệt lắm.
 
Nhưng tôi đã nói :
 
- Dì đừng lo cho con, để con kể cho em Thủy nghe những gì con biết.
 
Và tôi bắt đầu thao thao về những đề tài văn chương, những vấn đề mà mình chỉ biết qua lý thuyết chứ không có một chút thực tiễn nào. Thủy chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu đầy vẻ hiểu biết và khâm phục.
 
*
 
Dừng trước một biệt thự xinh xắn, tôi đưa tay bấm chuông và chờ đợi. Một người đàn bà độ ngoài bốn mươi ra mở cửa. Bà ta hơi ngạc nhiên nghe tôi bảo muốn gặp nữ sĩ Mai Văn.
 
- Cô đã hẹn trước với bà ấy rồi chứ ?
 
- Không ! Nhưng phiền bà vào nói với bà nữ sĩ là có Ý Yên… một nữ văn sĩ…
 
Tôi bỏ dở câu nói, hơi bối rối vì người đàn bà vẫn dửng dưng trước tên của mình. Bà ta không biểu lộ chút kính trọng nào khi nghe tôi giới thiệu.
 
Sau cùng bà ta nói :
 
- Cô làm ơn viết cho vài chữ để tôi mang vào cho bà chủ.
 
Tôi vội nói :
 
- Nhưng việc này cần lắm, xin bà cho tôi được gặp nữ sĩ.
 
Người đàn bà tỏ vẻ ngần ngại :
 
- Cô đợi tôi nói chuyện này với cô Bích Ngọc xem sao.
 
Tôi nhìn theo người đàn bà trở gót vô phòng. Không đầy hai phút sau, một người đàn bà nhỏ con, khuôn mặt hơi ngắn, bước ra. Bà ta hỏi :
 
- Có chuyện gì ồn ào thế ?
 
- Bà… có phải bà là nữ sĩ Mai Văn ?
 
- Không, tôi là thư ký riêng. Nhưng hôm nay bà Mai Văn đâu có cái hẹn nào ! !
 
Tôi cố thu hết can đảm :
 
- Vâng, thưa bà, tôi biết mình thật táo bạo, nhưng xin bà cảm thông dùm. Tôi từ Đà Lạt về đây và chỉ có mong ước là gặp được nữ sĩ. Tôi rất ngưỡng mộ những tác phẩm của nữ sĩ. Tôi nghĩ là nữ sĩ không bao giờ từ chối giúp đỡ những người trẻ muốn theo nghiệp văn chương…
 
“Cô Bích Ngọc”, tức nữ thư ký riêng của bà Mai Văn, hơi nhún vai :
 
- Thiết tưởng đó không phải là công việc của chúng tôi. Tôi không có nhiều thì giờ.
 
Bà ta đặt tay lên chốt cửa. Vừa lúc ấy có tiếng lanh lảnh cất lên :
 
- Cô Bích Ngọc đâu rồi ?
 
Sự phách lối biến mất trên gương mặt người đàn bà ; bà ta chực chạy đến, nhưng cánh cửa đã mở !
 
Giọng nói đầy uy quyền :
 
- Gì thế cô Bích Ngọc ?
 
- Thưa bà…
 
Tôi biết ngay đó là bà Mai Văn. Tia sáng lóe lên trong mắt và tôi nhận thấy giọng mình lạc đi :
 
- Thưa bà tôi muốn…
 
Tôi cảm thấy khó khăn khi nói lên ước muốn của mình. Những ý nghĩ đảo lộn trong đầu óc. Trước kia tôi đã tưởng tượng ra nữ sĩ Mai Văn như một vóc dáng mảnh mai, dịu dàng và nghiêm nghị, thanh nhã nhưng hiền lành. Đằng này, đứng trước tôi, Mai Văn là một người đàn bà lực lưỡng, có dáng dấp đàn ông với hai vai rộng và khuôn mặt vuông.
 
- Cái gì thế ? Bà ta hất hàm về phía cô nữ thư ký.
 
Thêm một lần, tôi cố thu can đảm :
 
- Thưa bà, tôi rất sung sướng được gặp bà…
 
Bích Ngọc ngắt lời :
 
- Không có gì là quan trọng, tôi đã nói với cô ta rằng bà không có thời giờ…
 
Ba Mai Văn nói :
 
- Thôi được, chờ tôi một phút.
 
Rồi bà quay sang nói với tôi :
 
- Muốn gì cô cứ nói.
 
- Thưa bà, tôi mến mộ bà thật nhiều… Tôi muốn viết một quyển tiểu thuyết nhưng tôi hơi ngại. Bà có thể giúp tôi bằng cách chỉ dẫn được không ? ?
 
Bà Mai Văn cười phá lên :
 
- Cô bé ơi, tôi đâu có thì giờ để dạy bảo, tôi còn nhiều chuyện khác để làm, tôi sắp đi xa.
 
Tôi cảm thấy thất vọng cùng cực. Tôi cúi đầu nói nhỏ :
 
- Nhưng thưa bà… một nghệ sĩ đại tài như bà không thể từ chối…
 
Bà Mai Văn có vẻ thương hại :
 
- Lẽ dĩ nhiên cô có thể thổi phồng những điều tôi làm. Nhưng trong mọi trường hợp người ta đều có sự bắt đầu. Cô đã viết được gì rồi nào ?
 
- Ơ… chưa, tôi chưa viết gì ngoài những bài thơ và một vài tùy bút.
 
- Như thế chưa đủ, cô phải viết thêm. Nếu tôi có thì giờ, tôi sẽ nói với cô thật rõ ràng… hãy viết đi, viết thật nhiều, rồi cô sẽ thấy tôi nói có lý.
 
Lần này bà Mai Văn thật sự rời tôi, nhưng tiếng nói của bà vẫn còn vang đâu đây : “Hãy viết đi, hãy viết đi cô bé”… Người đàn bà giúp việc hiện ra. Không nói một lời, bà ta mở cửa và tôi bước ra như một cái máy.
 
Trên đường về tôi lan man trong muôn ngàn ý nghĩ. Mình sẽ viết vào chiều nay, phải bắt đầu ngay để khỏi mất cảm hứng. “Nó” sẽ là một thiên tiểu thuyết tuyệt vời, làm say sưa độc giả nhiều ngày; những cuộc mạo hiểm ly kỳ, ma quái làm giao động người đọc. Tôi đứng đón xe về nhà dì mà có cảm tưởng mình đang đi trên những cụm mây hồng. Chung quanh tôi, mọi vật hình như đẹp đẽ hơn, dễ thương hơn…

 
 
4
 
 
Tôi đứng tựa vào hàng giậu. Bên cạnh, chú Sỹ ngắt những cành cây nhỏ, xếp lại thành một giỏ hoa và ngước nhìn tôi.
 
- Cô Uyên biết cái này gọi là gì không ? Gọi là một “giỏ bạc” đấy.
 
- Nhưng Uyên có nhiều chuyện quan trọng để nói với chú hơn, chú Sỹ.
 
Người đàn ông như sực nhớ ra :
 
- À, chuyện chuyến đi Sàigòn của cô phải không ? Chắc là nhiều chuyện kỳ thú lắm.
 
- Uyên đã đi gặp nữ sĩ Mai Văn. Bà ta hứa sẽ giúp đỡ Uyên xuất bản quyển tiểu thuyết.
 
Chú Sỹ nghiêng đầu :
 
- Quyển tiểu thuyết nào ?
 
- Chưa có bây giờ, nhưng Uyên sẽ viết. Uyên đã tìm ra cái tựa, một cái tựa khủng khiếp : “Cái vạc của con quỷ”. Câu chuyện xảy ra ở tận Phi Châu, với những cảnh vật khác thường, những khung cảnh hoang dã, những người thổ dân…
 
- Cô biết Phi Châu à ?
 
- Không, lẽ dĩ nhiên là Uyên chưa từng đến đó. Nhưng chú cũng phải biết rằng viết văn cần nhiều tưởng tượng, chỉ cần tưởng tượng là đủ. Uyên cũng đã đọc nhiều sách và chắc cũng không khó khăn gì.
 
- Cô đã nói dự định này với ai chưa ?
 
- Chưa, chỉ mới một mình bà Mai Văn biết, người thứ hai là chú. Uyên thích nói với chú, vì chú hiểu Uyên và chịu nghe Uyên nói, chú Sỹ ạ…
 
*
 
- Uyên, dạo này ba thấy con đổi khác nhiều lắm đó. Ba có cảm tưởng là ba không hiểu con…
 
Ba tôi vừa nói vừa nhìn chăm vào con gái. Tôi mỉm cười khẽ đáp :
 
- Thưa ba, con có gì thay đổi đâu ? ?
 
- Ồ, có lẽ con cố ý khi nói thế, hay con đã quá vô tình ? Con đã xa lánh tất cả bạn bè, kể cả những đứa thân nhất của con để vùi đầu vào góc nhà vắng, cặm cụi viết lách. Con sống như một ẩn sĩ và bí mật như người làm vườn bên hàng xóm… Con có nghĩ đến việc lập gia đình không ?
 
Tôi vội đáp :
 
- Chưa, thưa ba con chưa có ý nghĩ đó. Con muốn sống bên cạnh ba…
 
- Nhưng nếu con nghĩ đến việc đi làm có lẽ tốt hơn. Con sẽ bận rộn, sẽ không có thì giờ để lo nghĩ vẩn vơ nữa. Chung quanh con bao nhiêu việc chờ đón, con muốn làm một việc gì cũng được. Ba nghĩ rằng con không hợp với nếp sống nghệ sĩ đâu… Khi có những thử thách, con sẽ chán ! !
 
- Thưa ba, con không chán đâu.
 
Tôi phản đối. Tôi sẽ không chán, nhưng tôi không muốn giải thích cho ba biết nguyên do của sự thay đổi. Tôi sẽ nói cho ông biết khi đã thành công.
 
Ba tôi hỏi tiếp :
 
- Ba thấy con thích người làm vườn hàng xóm lắm thì phải ? Bà vú nói với ba rằng đôi khi con nói chuyện với hắn hàng giờ…
 
Tôi cười mỉm :
 
- Ông ấy là người tốt. Câu nói nào của con cũng được ông ta nghe chăm chú và không bao giờ phản đối… Có khi con kể cho ông ta nghe cả những sự dại dột và “hắn” không hề chế nhạo con.
 
“Ông già” gật gù :
 
- Nếu con nhận thấy là ông ta dễ mến, ba không cấm con làm bạn.
 
Dứt lời, ba tôi đứng dậy, luồn bàn tay ông qua tóc tôi, như ông đã đoán biết những ý nghĩ thầm kín của con gái.
 
*
 
Tôi ngước nhìn lên trần nhà, hết cắn móng tay rồi đến ngậm ngòi bút, đầu óc suy nghĩ mông lung. Tôi viết được khoảng mươi trang giấy học trò. Chừng đó đâu có bao nhiêu. Nhưng luôn luôn tôi bị căng thẳng, bị khó khăn vì phải bịa ra những nhân vật, và những nơi mà người ta sống. Tất cả là sản phẩm của tưởng tượng, và trí óc tôi bị căng thẳng trong sự tưởng tượng đó. Tôi lục lọi hết quyển sách này đến quyển sách khác, tìm kiếm những sự thật về Phi Châu, cũng như tôi thường xuyên nói với chú Sỹ về “cái vạc của con quỷ”. Có lần tôi nói với chú :
 
- Chú biết rằng câu chuyện xảy ra gần một con sông, giữa Phi Châu. Ở đấy có những thác nước dập dồn đổ xuống. Có một chỗ đất trũng làm thành một nơi nước xoáy và ở đó, thổ dân họ kêu là “cái vạc của con quỷ” vì người ta đã biết rằng có một con quỷ trốn ở đó, và thường gây tai họa cho dân quanh vùng. Uyên đã tìm thấy những chi tiết và nó giúp Uyên xây dựng cốt chuyện…
 
Chú Sỹ đã gật đầu xác nhận là câu chuyện rất hay, nhưng tuyệt nhiên chú không góp ý kiến gì về việc đó.
 
Suy nghĩ mãi, tôi vẫn không tìm ra được một chút hứng thú nào để viết. Sự háo hức vẫn còn trong tôi, nhưng kiên nhẫn hình như vơi đi phần nào. Tôi không bằng lòng với những lời đối thoại đã viết. Phải làm sao cho gọn hơn… Tôi vừa mới dựng thêm một nhân vật tên là Hà, cô con gái của ông kỹ sư, người xây cái đập ngăn nước. Tôi cố lột tả được nỗi khổ của cô ta khi phải sống ở một nơi hoang vu với ông bố già và chờ đợi một chiếc phi cơ hạ cánh…
 
Nhưng tôi cắn xây xát cả đầu bút mà không thể nào viết tiếp được đoạn đó… Bây giờ thì không phải là cô Hà đi trong hoang vu nữa, mà chính tôi, tôi mới là người đi trong hoang vu.
 
Bực tức, tôi bỏ viết đi ra vườn. Chú Sỹ đã đứng đó tự bao giờ. Chú như có ý chờ tôi. Tôi đọc thấy điều đó trong đôi mắt sáng dịu dàng cửa người đàn ông. Chú hỏi :
 
- Có gì lạ không cô bé ?
 
- Không, chú Sỹ. Một vài khó khăn Uyên đã gặp phải trong khi viết truyện, thế thôi. Thật khó mà diễn tả được hết ý mình… Uyên có cảm tưởng mọi người đang chế nhạo Uyên…
 
- Ai chế nhạo Uyên đâu ?
 
Vẫn giọng hết sức dịu dàng, chú Sỹ hỏi tôi như thế. Nỗi bực tức vì “cụt hứng” bất ngờ vẫn còn khiến tôi hậm hực. Tôi nói :
 
- Những nhân vật trong truyện đó chú. Như anh chàng phi công Luận chẳng hạn, anh ta không có vẻ thích thú chút nào mặc dù anh ta là nhà trinh thám. Anh ta đến đó để phá hoại.
 
- Đó là con quỷ phải không ?
 
- Hắn là người đàn ông đẹp trai. Một tai nạn phi cơ bị rớt, và hắn được cô Hà, con gái ông kỹ sư săn sóc… và rồi…
 
Tôi hơi ngập ngừng, cảm thấy khó nói trước người đàn ông.
 
- Cô ta bị tiếng sét ái tình… nhưng nàng không nghĩ ra những điều đó. Nàng giấu anh ta trong một cái hang để băng bó. Nàng muốn đưa anh ta về nhà, nhưng anh ta không chịu.
 
Chú Sỹ có vẻ chăm chú hơn :
 
- Sao anh ta không muốn về nhà ?
 
Tôi cảm thấy hứng khởi vì câu chuyện của mình :
 
- Bởi vì anh ta đến đó với ác ý. Anh ta muốn phá vỡ cái đập và anh ta không muốn ai thấy mình để dễ bề hành động…
 
- Rắc rối quá nhỉ ?
 
- Cuối cùng cô Hà đã giúp anh phi công thay đổi chỗ ẩn núp. Nàng để anh ta nằm trên một tấm nệm ở trong hốc đá.
 
- Bộ cô ta không sợ những con bò cạp à ? Chú nghĩ rằng ở Phi Châu có rất nhiều bò cạp.
 
Tôi nói :
 
- Uyên nghĩ là trung tâm Phi Châu không có bò cạp.
 
Chú Sỹ kêu lên :
 
- Trung tâm Phi Châu ? Ồ, vậy thì cô đã dựng khung cảnh ở nơi hùng vĩ quá.
 
Tôi cảm thấy hãnh diện :
 
- Thế hở chú ? Uyên đã lúng túng nhiều lắm khi chọn một cảnh như vậy. Uyên đã không còn thắc mắc đến nó nữa. Uyên nói chú nghe về những người da đen.
 
- Và cái đập ?
 
- Dạ, và cái đập. Khi toán thợ da đen đi xe cam nhông chạy đến “cái vạc của con quỷ”, và chuyến xe đã gặp nạn làm chết mấy người. Và anh chàng phi công Luận đã nói cho họ tin là chính con quỷ đã ngăn cản, không cho họ xúc tiến công việc.
 
Chú Sỹ đứng thẳng người nhìn tôi. Lần này, tôi cảm thấy chú đã khâm phục tôi vô cùng. Chú nói :
 
- Nhưng Luận đang bị thương mà ?
 
- Chưa, Uyên chưa nghĩ đến sẽ viết như thế nào. Bây giờ mới đến chỗ tai nạn thôi…
 
- Chú hy vọng Uyên sẽ thành công. Uyên làm chú nghĩ đến những thứ cây ở Phi Châu mà chú muốn trồng ở đây.
 
Chú Sỹ có vẻ thân mật hơn, nhưng chú đã làm tự ái tôi bị thương tổn khi ngắt ngang những ý tưởng nghệ thuật bằng câu chuyện làm vườn. Tôi nói :
 
- Thôi Uyên không kể cho chú nghe những câu chuyện tiếp nữa…
 
Và tôi quay đi. Tôi nghe tiếng chú Sỹ đuổi theo :
 
- Cô bé giận tôi rồi hở ?
 
- Không. Nhưng chú sẽ không biết tiếp câu chuyện.
 
- Chú thích nghe lắm mà.
 
Tôi không nghe tiếp nữa, đi một mạch về nhà. Tóc tôi tung vì gió, bay phất ngang mặt. Tôi đưa tay khẽ hất ra sau lưng, hồn miên man nghĩ đến cách tiếp nối câu chuyện.
 
Cuối cùng rồi cuốn tiểu thuyết của tôi cũng xong. Tôi sung sướng chấm một chấm lớn sau câu kết luận và thở phào nhẹ nhõm. Tôi ký tên : Ý-Yên một cách thận trọng, nắn nót. Nỗi sung sướng len vào hồn tôi tràn ngập. Tôi cầm cuốn truyện trong tay và cảm thấy mình trở thành quan trọng hơn, ít ra thì cũng đã hoàn thành được một cuốn tiểu thuyết. Và như thế là mình đã trở thành nhà văn rồi còn gì nữa… Tôi cầm cuốn truyện chạy vội ra phòng khách. Ba tôi đang ngồi hút xì gà trên salon. Tôi sà vào lòng “ông già” nũng nịu :
 
- Ba, con muốn thành một nữ văn sĩ.
 
Tôi có cảm tưởng ba tôi giật bắn người :
 
- Sao ? Con nói gì ? Con bệnh phải không ? Ba tôi nói, ngạc nhiên xen lẫn lo ngại. Ông đặt điếu thuốc xuống cái gạt tàn, chăm chú nhìn tôi :
 
- Con nói thật hở Uyên ? Con muốn làm văn sĩ ? Ba tưởng đó chỉ là một lời nói đùa…
 
- Không ba ạ ! – Tôi thấy có bổn phận làm cho ba tôi tin tưởng hơn. – Đó là một sở thích của con, đúng hơn là con say mê. Con đã có năng lực để trở thành một nữ văn sĩ !
 
Tôi nhìn ba tôi, giọng tha thiết hơn :
 
- Ba không hãnh diện vì con nổi tiếng sao ?
 
- Dĩ nhiên ba rất hãnh diện nếu con nổi tiếng. Nhưng đó là chuyện giả sử thôi. Người ta không thể dễ dàng tự đặt mình là một văn sĩ. Ai đã gieo cho con ý nghĩ đó ?
 
- Con đã suy nghĩ kỹ trước khi làm điều đó. Con đã gặp bà Mai Văn.
 
- Ai vậy ?
 
Tôi thoáng bực tức. Tại sao cả ba tôi lẫn chú Sỹ đều không ai biết gì về bà Mai Văn hết vậy ? Quả thật là cả hai người không ai chịu tìm hiểu văn chương ! Tuy vậy, tôi không dại dột gì mà làm tổn thương đến “ông già” bằng cách nói lên những ý nghĩ đó. Tôi đưa tập bản thảo trước mặt ba tôi :
 
- Con đố ba, cái gì đây ?
 
- Một xấp giấy. Con định dùng xấp giấy này để trở thành nữ văn sĩ đó phải không ?
 
Giọng ba tôi thoáng một chút âu yếm lẫn diễu cợt. Tôi nghiêm giọng :
 
- Ba nói đúng, đây là một xấp giấy, nhưng không phải là con “định” dùng mà con dùng rồi. Nó chứa đựng trọn vẹn những ý tưởng của con, những ham thích và niềm đam mê lớn của con. Con đã viết, thật đầy những trang giấy này. Một câu chuyện thật ly kỳ, lồng trong một khung cảnh hùng vĩ. Ba, có phải viết một cuốn tiểu thuyết là trở thành văn sĩ không hả ba ?
 
Ba tôi chống tay lên cằm, vẻ suy nghĩ. Lát sau ông thở dài bảo tôi :
 
- Tùy ý con, nếu đó là niềm đam mê lớn của con như con vừa nói. Nhưng ba nghĩ con sẽ còn phải vượt qua nhiều trở lực nữa. Ba không biết con có tài năng của một văn sĩ không, nhưng ba chúc con thành công.
 
Sự thuận ý của “ông già” khiến tôi cảm thấy hăng hái :
 
- Con sẽ gởi vài chương sách của con cho bà Mai Văn, rồi con sẽ đưa bản thảo cho nhà xuất bản. Có thể con sẽ đến những nhà xuất bản ở Sàigòn.
 
- Tuổi trẻ nhiệt thành, việc gì cũng muốn nhanh chóng. Nếu con cần, ba sẽ giúp con vài thứ.
 
Tôi lựa những tờ giấy trắng tinh hảo và những tờ carbone đen tuyền lồng vào nhau để vào máy đánh chữ. Tôi đánh làm năm bản, để có thể đưa cho nhiều nhà xuất bản một lúc. Những tờ giấy bản thảo bị để dần sang một bên. Mấy trang giấy được đánh máy lại sạch sẽ. Mực in đen nổi hẳn trên nền giấy trắng. Một vài câu văn hơi vụng về được tôi sửa lại gẫy gọn hơn. Mười ngón tay tôi gõ đều lên máy chữ. Tôi bắt đầu cảm thấy mỏi lưng và tê rần ở hai chân thật nặng nề. Nhưng những tờ giấy mang giòng chữ của tôi đã giúp tôi thêm can đảm. Tôi nghĩ đến khi cuốn tiểu thuyết được xuất bản… Tôi nghĩ đến khi tên tuổi mình được báo chí nhắc nhở tới. Tôi nghĩ đến lúc người ta, nhất là lớp người trẻ tuổi, những đứa con trai, con gái trạc tuổi tôi, hay lớn hơn hoặc bé hơn tôi đều đọc văn của tôi, thích văn của tôi và coi cái tên Ý Yên như một thần tượng. Mỗi lần nhắc đến tên tôi, người ta sẽ không ngớt trầm trồ khen ngợi… Tôi chợt nhớ đến tên một vài văn sĩ hiện đại, nổi tiếng như cồn, mỗi khi báo chí nhắc đến họ họ là một vầng hào quang chói lòa bao quanh. Những lời ca tụng, những số tiền kếch sù được đổi bằng những tác phẩm viết vội. Họ là văn sĩ, họ có quyền đó và tôi cũng sắp là văn sĩ, tôi cũng sẽ được những quyền đó.

_____________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 5, 6 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>