Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2025

Buổi Chiều Có Mây

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trong trái tim có một khung vừa mở
Nghe lao xao làm rối cả tơ mềm.
Em chớp mắt, như vừa ngừng hơi thở.
Thoáng nhạc buồn thật yểu điệu thật êm
 
Lỡ ngày mai trên đường em đi học.
Lá rụng vàng cho ngại bước nhỏ nhoi.
Gió sẽ thổi cho rối tung rèm tóc.
Em có cúi đầu cắn nhẹ vành môi.
 
Trái gì xanh trên đầu tay ngọc bích.
Em thấy thương muốn ấp ủ vào lòng.
Nhưng em sợ thời gian dần xê dịch.
Trái sẽ thành một sầu héo mênh mông.
 
Em không muốn hồn đau như lá úa
Nụ yêu thương thả từng giọt nồng nàn.
Rồi tất cả theo tháng ngày lần lữa.
Vụt mất đi như thể mây bay ngang.
 
                              LÊ NGUYỄN MAI TRẮNG

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 27, ra ngày 5-6-1972)

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2025

Công Chúa Gắt Gỏng


Nhân vật:
 
VŨ BẰNG : Đứa bé trai mang rau cải xuống nhà bếp của lâu đài nhà vua
 
LAN ĐÀI : Em của Vũ Bằng, cũng mang rau cải 
 
NHÀ VUA ; Chủ lâu đài
 
HOÀNG HẬU.
 
CÔNG CHÚA YẾN NHI.
 
LÊ ĐOAN : Một vị giáo sư già dạy công chúa Yến Nhi làm toán
 
BÀ CẨM TÚ VÀ CÔ HOA : Cô giáo của công chúa Yến Nhi
 
BÀ VÚ : Người coi sóc công chúa
 
HẦU CẬN.
 
Quang cảnh : Phòng ngủ của Công Chúa Yến Nhi, đồ chơi và sách để khắp nơi.
 
 
HỒI I
 
(Vũ Bằng và Lan Đài từ bên trái căn phòng công chúa bước vào)
 
VŨ BẰNG (ra hiệu) : Lại đây anh nói cái này nè Lan Đài, em đã thấy rõ căn phòng nầy chưa? Có thể nói đồ chơi ở đây nhiều hơn cả một tiệm bán ở ngoài thành.
 
LAN ĐÀI : Vâng, thật vĩ đại (đưa mắt nhìn những con búp bê rồi la lên) Ồ! Xem những con búp bê kia kìa, lớn có, nhỏ có, có tới cả chục tá búp bê lận.
 
VŨ BẰNG : Còn những thứ đồ chơi khác nữa chớ, nào gấu bông nè, cờ nè, giầy trượt tuyết, xe trượt nữa nè.
 
LAN ĐÀI (chạy tới tủ đựng sách) : Còn nữa, nhiều nhất là sách nè. Vũ Bằng, anh tới coi, công chúa Yến Nhi đọc sách nhiều quá.
 
VŨ BẰNG (lấy một quyển sách mở ra xem) : Đây là quyển sách nói về hải tặc và cuộc chôn giấu kho tàng.
 
LAN ĐÀI : Nhiều sách quá, nếu em mượn một cuốn, anh ngĩ là công chúa có phiền không?
 
VŨ BẰNG : Nếu mượn làm sao chúng ta trả lại. Bổn phận của chúng ta là mang rau cải xuống nhà bếp, chớ đâu phải đi lang thang quanh lâu đài, nếu mà bà bếp bả bắt gặp, chúng ta sẽ bị ăn đòn. Tốt hơn chúng ta ra khỏi phòng công chúa đi.
 
(Có tiếng chân đi tới)
 
LAN ĐÀI : Thôi trễ quá rồi! Có người sắp đến đây, làm sao bây giờ?
 
VŨ BẰNG : Đừng hấp tấp, chúng ta hãy trốn dưới gầm giường đi.
 
LAN ĐÀI : Ở dưới gầm giường à?
 
VŨ BẰNG : Chớ sao! Nhờ tấm chăn giường che khuất họ không thấy anh em mình đâu, nhanh lên, chui xuống đi, nếu không họ thấy bây giờ.
 
(Vũ Bằng và Lan Đài vừa chui xuống gầm giường thì công chúa Yến Nhi và bà vú bưng thức ăn bước vào)
 
YẾN NHI : Tôi đã bảo vú là tôi không ăn mà, tôi không ăn vú đừng có ép tôi.
 
BÀ VÚ : Công chúa Yến Nhi! Công chúa sao vậy? Công chứa bao giờ có lời nói cộc cằn gắt gỏng như thế.
 
YẾN NHI : Tôi xin lỗi vú.
 
BÀ VÚ : Công chúa chịu khó ăn các thức ăn ngon này đi.
 
YẾN NHI : Tôi không đói.
 
BÀ VÚ : Thế thì tôi để thức ăn trên bàn, lát nữa nếu đói thì công chúa lấy ăn. Bây giờ công chúa để tôi chải tóc lại cho công chúa vì gần tới giờ học toán rồi.
 
YẾN NHI : Tôi không muốn học toán nữa, tôi mệt quá.
 
BÀ VÚ : Đừng có làm nũng, công chúa phải học toán, nếu không công chúa sẽ không biết cộng và trừ.
 
(Người hầu cận bước vào)
 
HẦU CẬN : Có ông Lê Đoan đến (nói xong tên hầu cận cúi chào rồi lui ra)
 
(Ông Lê Đoan Giáo Sư toán bước vào)
 
BÀ VÚ : Đây là thầy giáo của công chúa, công chúa hãy sửa soạn đồ học đi: Cây viết chì bạc và quyển sách bọc vàng của công chúa đâu rồi?
 
YẾN NHI : Tôi liệng nó qua cửa sổ rồi (lấy tay chỉ qua cửa sổ).
 
BÀ VÚ : Thế thì công chúa dùng viết chì cây và quyển sách thường vậy. (Cầm viết chì và sách)
 
YẾN NHI (khoanh tay lại) : Tôi không muốn viết, tôi không thích làm việc với mấy con số.
 
BÀ VÚ : Không thể được, giáo sư hãy bắt đầu dạy công chúa đi.
 
(Bà Vú đi ra)
 
LÊ ĐOAN : Chào Công Chúa Yến nhi, Công Chúa hãy mở sách toán trang hai đi.
 
YẾN NHI : Trang hai à! Làm sao tôi lật được trang hai.
 
LÊ ĐOAN : Thế thì công chúa hãy làm thử bài toán cộng là công chúa biết lật trang 2 liền, đây là bài toán : Nếu Hoàng Tử Anh Tú có sẵn một cái chuông kim cương mà má cậu ta cho thêm một cái nữa thì hỏi cậu ấy có tất cả mấy cái chuông kim cương?
 
YẾN NHI : Làm sao tôi biết được, tôi chưa bao giờ nghe nói đến hoàng tử Anh Tú.
 
LÊ ĐOAN (đập viết chì lên quyển sách) : Trả lời câu hỏi, làm ơn trả lời câu hỏi.
 
YẾN NHI : Rất dễ, có tất cả hai mươi cái chuông kim cương.
 
LÊ ĐOAN (trợn mắt) : Hai mươi cái?
 
YẾN NHI : Chớ sao, tôi có hai mươi cái thì hoàng tử Anh Tú tại sao không thể có hai mươi cái chuông kim cương. 
 
LÊ ĐOAN : Trời ơi! Một với một là mấy?
 
YẾN NHI (ngáp dài) : Ba!
 
LÊ ĐOAN : Là ba à?
 
YẾN NHI : Phải, là ba.
 
LÊ ĐOAN : Không được, một với một là hai! Là Hai!
 
YẾN NHI : Tôi nói một với một là ba. Tôi là công chúa, tôi ra lệnh một với một là ba, ông nghe chưa?
 
(Nhà Vua và Hoàng Hậu bước vào)
 
NHÀ VUA : Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy Yến Nhi? Con không thể ra lệnh một với một là ba được.
 
HOÀNG HẬU : Một với một là hai, Yến Nhi dễ thương, ai ai cũng nói là hai con à.
 
NHÀ VUA : Ông Lê Đoan, tôi nghĩ ông là giáo sư giỏi nhất nước.
 
LÊ ĐOAN : Vâng thưa bệ hạ...
 
NHÀ VUA : Thế thì tại sao công chúa lại nói, một với một là ba. Bất cứ ai cũng biết điều đó sai.
 
LÊ ĐOAN : Bất cứ ai cũng biết nhưng công chúa không biết.
 
HOÀNG HẬU : Không biết à? 
 
LÊ ĐOAN : Vâng, thưa không biết (mở một quyển sổ nhỏ ra) ngày thứ hai zero điểm, ngày thứ ba zero điểm, ngày thứ tư zero điểm, ngày thứ năm...
 
HOÀNG HẬU : Thôi, thôi, dừng lại!
 
NHÀ VUA : Ông Lê Đoan, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, bây giờ giáo sư về, ngày mai lại.
 
LÊ ĐOAN : Vâng, thưa bệ hạ.
 
(Ông Lê Đoan đi ra)
 
NHÀ VUA : Yến Nhi! Buồn thay, một công chúa mà không biết làm tính cộng.
 
YẾN NHI : Con không cần.
 
HOÀNG HẬU : Không được Yến Nhi, con phải cần đến tính cộng.
 
(Hầu cận bước vào)
 
HẦU CẬN : Tâu bệ hạ! Viên giáo sư dạy cỡi ngựa đang đợi công chúa đến học.
 
NHÀ VUA : Tốt lắm. Yến Nhi, con ra học đi.
 
YẾN NHI : Vâng, thưa cha.
 
(Yến Nhi lui ra)
 
HOÀNG HẬU : Nếu Yến nhi dở toán, thì các môn khác của nó ra sao?
 
NHÀ VUA : Chúng ta sẽ biết. Ê! Hầu cận.
 
(Hầu cận bước vào)
 
HẦU CẬN : Tâu bệ hạ có điều chi? 
 
NHÀ VUA : Gọi các vị giáo sư đến đây.
 
HẦU CẬN : Tâu vâng (gọi lớn) mời các vị giáo sư đến triều kiến bệ hạ.
 
(bà Cẩm Tú và cô Hoa bước vào)
 
NHÀ VUA : Cô Hoa, cô dạy công chúa đánh vần, công việc ra sao?
 
CÔ HOA : Tâu bệ hạ. Tôi đã cố gắng.
 
NHÀ VUA : Công chúa được mấy điểm?
 
Cô HOA  (mở sách ra lật mấy tờ) : Thứ hai zero điểm, thứ ba zero điểm, thứ tư zero điểm, thứ năm ze...
 
HOÀNG HẬU : Thôi dừng lại, dừng lại. Tới phiên bà Cẩm Tú dạy công chúa viết, công việc ra sao?
 
BÀ CẨM TÚ : Tâu bệ hạ và hoàng hậu, tôi không thể dạy công chúa được.
 
NHÀ VUA : Không thể, sao vậy?
 
CẨM TÚ : Thứ hai công chúa liệng viết vào tôi, thứ ba công chúa liệng bình mực, thứ tư...
 
HOÀNG HẬU : Dừng lại đi, tôi không muốn nghe nữa.
 
NHÀ VUA : Hầu cận, mi hãy dẫn mấy vị giáo sư này đến vị quản thủ tiền công, nói rằng ta bảo phát cho mỗi vị một miếng vàng thừa, họ chỉ đáng được thứ đó.
 
HẦU CẬN : Vâng.
 
(các giáo sư và hầu cận ra đi)
 
HOÀNG HẬU (khóc) : Chúng ta phải làm cái gì bây giờ, Yến Nhi con ta sẽ ra sao?
 
NHÀ VUA (đi lên đi xuống, hai tay ra dấu chán nản) : Zero, zero, môn nào cũng toàn ra zero, một con bé không biết gì cả.
 
HOÀNG HẬU : Và tại sao con chúng ta lại quá ư gắt gỏng. Có ai mà nói đến một công chúa gắt gỏng bao giờ đâu.
 
NHÀ VUA : Thật đáng sợ cho con tôi, được rồi, tôi sẽ chịu mất một túi vàng để biết nguyên nhân sự gắt gỏng của con chúng ta.
 
(hầu cận bước vào)
 
HẦU CẬN : Tâu bệ hạ đã đến giờ chơi cờ.
 
NHÀ VUA : Tốt lắm!
 
(nhà vua và hàng hậu đi ra)
 
 
HỒI II
 
Vũ Bằng và Lan Đài chui ra khỏi gầm giường
 
LAN ĐÀI : Trời ơi! Công chúa Yến Nhi gắt gỏng và dở đến thế sao? Tôi tự hỏi nếu các công chúa khác đều làm vậy thì sao?
 
VŨ BẰNG (cao hứng diễn lại thái độ của công chúa) : Tôi ra lệnh một với một là ba. Oai thiệt!
 
LAN ĐÀI : Nhà vua nói sẽ cho một túi vàng ai mà tìm ra được nguyên nhân tật xấu của công chúa, chúng ta không biết gì về công chúa cả.
 
LAN ĐÀI : Má thường nói rằng khi đứa bé gắt gỏng thì luôn luôn hay cãi lý, và chúng thường khóc khi không có đủ không khí trong sạch.
 
VŨ BẰNG : Cô ta không phải là bé, hãy nhìn chung quanh, đồ chơi cả đống, vả lại cô ta có cỡi ngựa nữa mà.
 
LAN ĐÀI : Điều đó thì đúng (đi tới cái bàn), thức ăn của cô ta đây, nào rau cải, súp, bánh mì thịt, sữa, trái cây tươi, thức ăn của cô ta không có gì là dở cả.
 
VŨ BẰNG : Nhưng cô ta lại không ăn trong khi mọi thứ đều ngon cả chớ?
 
VŨ BẰNG (ăn vài miếng bánh mì) Ngon thiệt!
 
(Công chúa Yến Nhi bước vào)
 
YẾN NHI : Các bạn là ai? Anh kia, tại sao anh lại dám ăn đồ ăn của tôi thế?
 
LAN ĐÁI : Tôi là Lan Đài!
 
VŨ BẰNG : Còn tôi là Vũ Bằng! 
 
LAN ĐÀI : Chúng tôi đem rau cải xuống nhà bếp và tình cờ đi qua đây và... Ồ! Công chúa có nhiều vật đẹp quá.
 
YẾN NHI (kiêu hãnh) Dĩ nhiên!
 
VŨ BẰNG : Tôi thích mấy quyển sách nhứt, công chúa có thể đọc cho chúng tôi nghe không?
 
YẾN NHI : Không, tôi không muốn đọc.
 
VŨ BẰNG : Tôi nghĩ rằng công chúa có thể đọc.
 
YẾN NHI : Tôi là người đọc giỏi nhứt, không ai có thể đọc hơn tôi.
 
VŨ BẰNG : Thế thì công chúa đọc chuyện cướp bể này đi (hai tay cầm quyển sách đưa tới) tôi thích nghe chuyện này lắm.
 
YẾN NHI : Được (mở quyển sách ra) : tựa đề là... cây... g... ậy của cướp bể.
 
VŨ BẰNG : Cây gậy của cướp bể à? Tựa đề mang tên kỳ lạ thật.
 
LAN ĐÀI (nhìn vào quyển sách) :  Không phải, tựa đề là kho tàng của cướp bể cơ.
 
YẾN NHI (đóng sách lại) : Tôi không thích đọc.
 
VŨ BẰNG : Ơ!
 
LAN ĐÀI : Thế thì chúng ta chơi gì đi?
 
VŨ BẰNG : Hay lắm (cầm quả banh và cây gậy) Lan Đài hãy liệng quả banh còn công chúa thì đánh, ai đánh hụt thì thua.
 
YẾN NHI : Bằng lòng.
 
LAN ĐÀI : Sẵn sàng chưa (liệng quả banh và công chúa Yến Nhi đánh hụt)
 
VŨ BẰNG : Hụt rồi, thua một!
 
YẾN NHI : Tôi đánh không được vì Lan Dài liệng không đúng.
 
VŨ BẰNG : Công chúa đánh không được à?
 
YẾN NHI : Sao không được, tôi là người đánh giỏi nhứt mà!
 
 VŨ BẰNG : Công chúa đánh không được là tại vì công chúa dở chớ tại sao lại Lan Đài.
 
YẾN NHI : Sao anh dám nói là tôi đánh không được.
 
VŨ BẰNG : Bởi vì công chúa dở qua, công chúa đọc mà cũng sai, cái gì mà "cây gậy của cướp biển" ê, lêu lêu...
 
YẾN NHI : Anh là thằng con trai khó chịu, tôi sẽ nói với cha tôi giam anh vào ngục.
 
LAN ĐÀI : Còn lâu công chúa mới làm được.
 
YẾN NHI : Ai dám ngăn tôi chớ?
 
(nhà vua và hoàng hậu bước vào)
 
NHÀ VUA : Cái gì mà ồn ào vậy hả ?
 
YẾN NHI (chỉ Vũ Bằng) : Con muốn giam thằng bé này vào ngục!
 
NHÀ VUA : Con quên rồi sao Yến Nhi, nơi đó chứa rau cải của nhà bếp, không còn phòng nào cả.
 
HOÀNG HẬU : Con yêu, tại sao con muốn giam đứa bé đó vào ngục, nơi đó ẩm ướt và vắng lạnh.
 
YẾN NHI : Thế mới đáng cho nó. Nó dám nói rằng con dở, con không thể đánh banh (dậm chân) nó đáng sợ lắm, con không thích nó.
 
HOÀNG HẬU : Yến Nhi, sao con dữ quá vậy?
 
NHÀ VUA : Con sao vậy hả Yến Nhi?
 
LAN ĐÀI : Tâu bệ hạ, con biết nguyên nhân.
 
HOÀNG HẬU : Con biết à? Con hãy nói tại sao công chúa hay gắt gỏng.
 
NHÀ VUA : Và tại sao nó học dở quá.
 
LAN ĐÀI : Thưa vâng, con xin nói, cậu của con là anh Đại cũng y hệt như công chúa.
 
VŨ BẰNG (la lên) : Đúng rồi, cậu ta cũng gắt gỏng, hay dậm chân khi bực và cậu ấy có điểm xấu ở trường nữa, cho tới khi chúng ta tìm ra...
 
HOÀNG HẬU : Tìm ra cái gì? Cậu ấy bịnh à?
 
VŨ BẰNG : Thưa không, cậu ấy không bịnh gì cả.
 
LAN ĐÀI : Chúng con tìm ra là cậu ấy ngủ không đủ.
 
HOÀNG HẬU : Cái gì?
 
NHÀ VUA : Nhưng công chúa lên giường ngủ sớm mỗi tối mà.
 
VŨ BẰNG : Cậu Đại cũng đi ngủ sớm.
 
LAN ĐÀI : Tâu bệ hạ cậu ấy giả bộ ngủ, khi má cậu ấy đi khỏi, cậu ấy liền nhảy ra khỏi giường.
 
NHÀ VUA : Đúng rồi. Ê! Hầu cận.
 
(hầu cận bước vào)
 
NHÀ VUA : Gọi bà vú tới đây.
 
HẦU CẬN : Tâu vâng. (gọi lớn) Mời bà vú đến hầu bệ hạ.
 
(bà vú bước vào)
 
NHÀ VUA : Hôm qua công chúa ngủ mấy giờ?
 
BÀ VÚ : Tâu bệ hạ, rất trễ, vào lúc mười giờ tối, tôi có ghé vào phòng coi công chúa có ngủ yên không thì thấy công chúa đã thức dậy rồi.
 
HOÀNG HẬU : Lúc ấy nó làm gì?
 
BÀ VÚ : Dạ, công chúa đang chơi búp bê.
 
NHÀ VUA : Thế thì đêm hôm kia?
 
BÀ VÚ : Tâu bệ hạ, công chúa vẽ tranh.
 
HOÀNG HẬU : Thế thì đêm hôm kia nữa?
 
HẦU CẬN (đáp thay bà vú) : Tâu hoàng hậu, đêm hôm đó tôi sau khi săn sóc ngựa xong liền đi về ngủ, lúc đó lâu đài đã tối om chỉ trừ phòng của công chúa còn sáng.
 
HOÀNG HẬU (thở dài) : Chết thật, Yến Nhi!
 
YẾN NHI : Con không thích ngủ!
 
HOÀNG HẬU : Con đừng có bướng bỉnh, con biết là con đã có mấy con zero rồi không?
 
NHÀ VUA : Con biết luật lệ của xứ này chưa? Một luật lệ do chính tay ta viết. Ê, hầu cận, hãy đem sổ luật lệ đến đây (hầu cận đem một cuốn sổ to lớn đến), nhìn, Yến Nhi nhìn đây : Mỗi một người lớn phải ngủ được 8 tiếng một đêm. Còn các đứa trẻ nhỏ phải ngủ tối thiểu mười tiếng (nói mạnh) tối thiểu mười tiếng.
 
YẾN NHI : Con xin lỗi cha.
 
HOÀNG HẬU : Yến Nhi, con đã phạm luật, con sẽ bị trừng trị.
 
NHÀ VUA : Cha cấm con ăn kẹo trong ba ngày.
 
HOÀNG HẬU : Và con phải hứa rằng từ nay không dám đi ngủ trễ nữa.
 
YẾN NHI : Con xin hứa!
 
VŨ BẰNG : Còn việc công chúa chơi trò gì cũng dở, công chúa nên biết bất cứ ai muốn chơi giỏi cũng phải đi ngủ cả. Đó là bài luyện tập đầu tiên.
 
LAN ĐÀI : Nếu ngủ đủ công chúa sẽ không bị zero điểm nữa. Khi mệt nhọc công chúa sẽ không học gì được.
 
NHÀ VUA : Đúng, rất đúng.
 
HOÀNG HẬU : Sao con biết được nguyên nhân tật xấu của công chúa?
 
LAN ĐÀI : Thưa hoàng hậu con biết được là nhờ cậu Đại cũng đã từng làm vậy.
 
NHÀ VUA : Trời ơi! Thế mà tôi đã quên mất một điều quan trọng.
 
(nhà vua vội vã đi ra)
 
YẾN NHI : Má, nếu con đi ngủ sớm tối nay, thì ngày mai con có thể chơi với Vũ Bằng và Lan Đài không?
 
HOÀNG HẬU : Được chớ con!
 
YẾN NHI : Chúng ta sẽ chơi trên sân cỏ và tôi sẽ không đánh hụt nữa vì tôi sẽ đi ngủ sớm mỗi đêm.
 
(nhà vua hai tay cầm hai bịch vải lớn bước vào)
 
NHÀ VUA : Trẫm đã hứa sẽ ban thưởng cho ai biết được nguyên nhân tật xấu của công chúa, một vị vua không bao giờ thất hứa. Cả hai con đã biết câu trả lời vì thế cả hai sẽ được trọng thưởng. Đây trẫm thưởng cho cậu bé một túi vàng. Và một túi vàng nữa cho cô bé này!
 
LAN ĐÀI : Đội ơn bệ hạ.
 
VŨ BẰNG : Nhà vua muôn năm.
 
LAN ĐÀI : Còn hoàng hậu nữa anh Vũ Bằng, quên à?
 
VŨ BẰNG : Nhà vua muôn năm, hoàng hậu muôn năm.
 
LAN ĐÀI : Đừng có quên công chúa, công chúa giận đấy.
 
VŨ BẰNG (hô to) : Nhà vua muôn năm, hoàng hậu muôn năm, công chúa Yến Nhi muôn năm.
 
(Màn hạ từ từ)
 
VIỆT ĐIỂU       
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 124, ra ngày 1-5-1974) 
 
 

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2025

Tắm Biển Ngày Xưa

 

Tắm biển ngày đã là một "món" rất phải có trong chương trình nghỉ hè mỗi năm. Nguồn gốc tắm biển có lẽ đã phát sinh từ hồi xa xưa, mà riêng tại Việt Nam thì nguồn gốc này nó lại biến thành một huyền thoại rất là tơ lơ mơ. Chuyện kể rằng:  Tiên Dung Công chúa con của vua Hùng Vương nhân một ngày đi chơi, có lẽ là mạn Động Đình Hồ trên bở bể Nam Hải. Tiên Dung thấy cảnh trí nước non hùng vĩ thơ mộng liền nổi hứng làm một cuộc tắm biển. Chắc hẳn công chúa sợ thuồng luồng ăn thịt - vì đời nào công chúa chịu vẽ tràm vào người - nên bắt tỳ nữ múc nước lên bãi cát để tắm.
 
Khi xối nước tắm, cát trôi đi lòi ra ông Adm Chử Đồng Tử. Họ Chử thì xấu hổ và sợ, Tiên Dung lại cho là lương duyên nên hai người quyết ký giấy sống chung và sau thành tiên.
 
Tại Âu Châu, thời cở La Hy chắc cũng có tục tắm biển nên thi hào Homère mới tả lại một pha tắm biển rất là thơ mộng của ông và bạn bè. Nhưng dừ sao cũng phải công nhận rằng, "mốt" tắm biển vào mùa hè thực sự bắt nguồn từ tháng 4 nắm 1882 tại bờ biển Dieppe!
 
Nguyên nhân là nữ bá tước Brancas tức Công chúa Berry cũng nhân một buổi dạo chơi thấy bãi biển Dieppe thuộc Pháp gợi lại cho bà những kỷ niệm thời ấu thơ sống tại đảo Sicile nên bà liền nổi hứng (!) tổ chức tắm biển. Cứ theo sử sách kể lại thì sự tắm táp lúc bấy giờ nó phiền toái, hoa lá cành không thể tưỡng được. Nó có đầy đủ các lễ nghi cứ như là cuộc rước không bằng.
 
Theo nhật ký của bà D' Agoult kể lại, ngày tắm biển của Brancas trọng thể đến khôi hài như sau:
 
"Bà Brancas mặc cả một mớ y phục của các bà thượng lưu: Váy dài, giầy, vớ, voan trùm, găng tay từ trên cỗ xe ngựa bước xuống cùng với một đoàn tùy tùng rất ầm ỹ. Cứ thế bà đưa tay cho ngự y Mourgué dắt. Ngự y ăn mặc trang trọng cũng không kém: quần áo trắng toát, tay mang găng, đầu đội nón trông cứ như là sắp dìu bà bá tước xuống biển du ngoạn ấy! Khi bà Bá tước bước xuống nước, làn sóng xanh vừa tràn lên bàn chân thì lập tức "quan pháo thủ" cho bắn 21 phát đại bác chào mừng!"
 
Kể từ hôm đó, thiên hạ đồn thổi và ào ào kéo nhau xuống biển tắm, dĩ nhiên không bắn súng chào!
 
Thấy thiên hạ đua nhau học làm sang, các tay thương mại, buôn chữ, thể thao, y học ùa nhau viết sách, xuất bản đủ loại về tắm biển. Nào là: Kim chỉ nam về tắm biển - Phép tắm biển hợp vệ sinh - Nào là: Làm thế nào để tắm biển có ích lợi - Tác dụng của nước biển vào thân thể con người - v.v... và vân vân! Thôi thì không thiếu một phương pháp nào cả! Để các loại sách này có vẻ "thuốc" thật lực, người ta không bày bán ở các tiệm sách mà lại bán tại các tiệm thuốc tây cơ! Vào thời đó giới tài hoa son trẻ đi đâu cũng kè kè cuốn sách nói về tắm biển cho nó đúng "mốt" khỏi bị chê là lạc hậu. Phong trào rầm rộ lên như diều! Nhưng chỉ được ít lâu khi biến cố chính trị xảy tới, bãi biển Dieppe vắng tanh vắng ngắt không có một bóng người! Rất may, phong trào tắm biển lại được các tay tân trào hồi sinh. Có điều là hồi này họ tắm biển không huê dạng như trước nữa, quần áo gọn ghẽ hơn: không đi giày, quần chẽn đến đầu gối, áo tay trần, khỏi cần bắn súng và người rước xuống biển nữa.
 
Ban đầu, mốt tắm biển chỉ dành cho phe kẹp tóc nhớn từ 25 tuồi trở lên, phe húi cua không ngó ngàng tới. Dần dần thấy lợi ích của tắm biển và cũng là một dịp giải trí thể thao nên phe húi cua cũng ào ào xuống tắm. Tuy nhiên nam nữ thọ thọ tắm riêng!
 
Không phải phong trào tắm biển cứ thế mà phát triển đến ngày nay. Ban đầu nó cũng bị đả kích dữ dội, các ông ở hội bảo vệ luân lý thì cho đó là một việc công xúc tu sỉ cần ngăn cấm. Alphonse Karr nguyền rủa thậm tệ, gọi các bà các cô là "đồ khỉ điên" tự hủy hoại môi son má phấn...
 
Mặc cho các lời bình phẩm, chê trách, càng ngày tắm biển càng phát triển và tiến đến một mức độ tối đa. Về mọi mặt, tắm biển vẫn có ích và đem lại sức khỏe cho chúng ta, nhưng có điều không nên lợi dụng quá!
 
 
HUY YÊN        
(Tài liệu của Thibaut) 
và sưu tầm        
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 90, ra ngày 20-5-1973)
 

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2025

Mùa Hè Nơi Biển

 


 
 
 
 
 
 
 
Trên bãi ngắm nhìn bao sóng vỗ

Trời cao biển rộng Thái Bình Dương

Có những con tàu tìm bến đỗ

Hải âu lờ lượn khắp muôn phương
 

Nhắm mắt mơ màng trên bãi cát

Triền miên sóng vỗ một bài ca

 Mằn mặn đôi môi thèm nước mát

Thuỳ dương liễu rũ ở đằng xa
 

Đám trẻ vui đùa nơi nước cạn

Chạy vào bãi cát bóng dừa xanh

Trước lạ sau quen cùng kết bạn

Đứa chơi chuyền bóng đứa đá banh
 

Văng vẳng bên tai bao người nói

Dạt dào sóng vỗ mãi khua vang

Gió mát từ khơi lên tiếng gọi

 Cỏ cây hoang dại nở hoa vàng

                                               Nhã Uyên
 

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2025

Những Lá Thư Hè

Con tem nằm chết dí dưới dấu nhật ấn tròn, đen. Áo đỏ của cụ đồ bị lấm lem vì dấu nhật ấn. Bên dưới tên em được nắn nót từng nét một. Góc thư có mấy dòng chữ nhỏ N.G : HUỲNH THỊ PHƯƠNG HẠ. Em ấp lá thư vào ngực một cách sung sướng, chạy nhanh vào nhà, cẩn thận lấy kéo cắt phong bì, lá thư bằng giấy "pơ-luya" hồng nằm ngoan trong đó.
 
"Khánh Hội ngày... tháng...
 
Hoa học trò của chị
 
Nhận được thư em, chị mừng muốn vỡ ngực, như chị vừa... thi đỗ, nhưng niềm vui chợt tắt khi đọc xong thư em. Thật em làm chị khổ tâm hết sức. Em mặc cảm và bi quan quá Phượng ạ. Sao em lại cho rằng "... Em xấu xí, em học dở, mặt em như... Trương Chi nên mọi người xa lánh em, cả chị nữa..."
 
Em nghi ngờ tình yêu của chị dành cho em ư?...
 
Phượng thật yêu của chị.
 
Phượng là vương nữ của mùa hạ. Thế em là vương nữ của chị rồi đó. Làm sao chị hững hờ với nàng công chúa bé nhỏ của chị được. Em ơi! Tâm hồn thanh cao, trong sạch là trên hết, mặt mình, dáng mình có xấu xí đến đâu đi nữa thì tất cả những thứ đó đều là bề ngoài thôi em ạ! Cuộc sống của mình cần có niềm tin, một sự lạc quan thì mới tránh được những ý nghĩ yếm thế bi quan em ơi.
 
Yêu đời lên đi Phượng, tương lai em sẽ đỏ thắm như cánh Phượng. Em yêu của chị, hãy dẹp bỏ những ý nghĩ buồn chán nhé! Đừng bận tâm đến những cái nhìn khinh khi của những người vô ý thức đó nhé.
 
Phượng thương ơi.
 
Chị mê thư cô bé mất rồi, tự vì em của chị sắp thành một văn sĩ kiêm luôn thi sĩ mờ lỵ. Mấy bài thơ em tặng chị hay ghê. Gửi Thiếu Nhi em nha. Mỗi tuần nhớ mua một quyển Thiếu Nhi xem nhé. Thiếu Nhi là tuần báo giải trí lành mạnh sẽ giúp em đỡ buồn trong mấy tháng hè chán ngắt này.
 
Thôi chị dừng bút nhá! Gửi em lời thương hạ.
 
Thương em.      
PHƯƠNG HẠ     
 
Bình Đông ngày... tháng...
 
"Chị Hạ... À... Ơi...
 
Mây bỗng trở về và giăng mưa trên phiến mắt bé rồi chị ạ! Đọc thư chị bé cảm động ghê cơ, và thấy yêu chị thật nhiều.
 
Bé sẽ vâng lời chị, bé không thèm buồn nữa, bé sẽ lạc quan và tin rằng người ta không khinh bé xấu như bé nghĩ.
 
Chị ơi! Chị là bà tiên của bé, chị đã đem lại cho bé niềm vui vui sống, chị có vui không? Ước gì mình ở gần nhau mãi, để bé tâm sự cùng chị, để bé nhìn sâu vào mắt chị tìm niềm tin trong đó. 
 
Chị yêu của bé, bé dừng bút chị nhé! Bé còn chép mấy bài thơ gửi Thiếu Nhi nữa cơ".
 
Em của chị       
HỒNG PHƯỢNG   
Hạ 73          
 
 (Trích tuần báo Thiếu Nhi số 90, ra ngày 20-5-1973)

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2025

Thương Màu Phượng Vỹ

 
 
 
 
 
 
 
 
 
  
 
 
 
 
Một vài cánh phượng hồng rơi
Bâng khuâng ánh mắt trông vời trường xưa
 
Phượng hồng tơi tả dưới mưa
Mưa hay dòng lệ trong giờ biệt ly
 
Trang lưu bút biết viết gì
Chúc câu may mắn ngày thi đến gần 
 
Chúc ngày mai đẹp tuổi xuân
Chúc tình bạn mãi thiết thân thuở nào
 
Khắc ghi tâm sự gởi trao
Nhớ hoài năm tháng bên nhau tương phùng
 
Kìa băng ghế đá ngồi chung
Ôn bài dưới bóng phượng hồng xinh tươi 
 
Rồi đây muôn hướng nổi trôi
Xa trường xa lớp muôn đời không quên
 
Từ khi phiêu bạt cánh chim
Thương màu phượng vỹ dịu hiền tuổi thơ

                                                       Thơ Thơ 
                                           (Bút nhóm Hoa Nắng)
 

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

MâyTháng Năm

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

 
 
 
Tháng năm trời lại nhiều mây 
Sương mù trên núi phủ đầy cỏ cây
 
Khung trời ký ức tràn đầy
Tình đầu chếnh choáng men say một ngày
 
Yêu thầm chưa tỏ ai hay
Chưa tin là thật sau này lứa đôi
 
Gặp nhau tim lại bồi hồi
Nhìn nhau một thoáng rồi thôi hơi buồn
 
Mặt trời ngả bóng hoàng hôn 
Ngày qua tháng lại chất chồng trống không
 
Hỏi anh xem có thật lòng 
Thương em: " Người có yêu không, hỡi người ?"
 
Tuổi em vừa đúng đôi mươi
Hoa chưa kết trái nụ cười hoang mang
 
Hoá ra em đã muộn màng
Em đi, anh cũng vội vàng kết duyên
 
Với người con gái diệu huyền 
Lời em nhắn nhủ đã tuyên bố rồi
 
Nhờ cha mẹ hãy xin thôi
Em - người bội ước hết rồi vương tơ
 
Em đi: Anh có nào ngờ
Sổ lồng chim đã qua bờ biển xa
 
Mấy năm em gửi thư ra
Nhờ em gái giúp nhưng mà chẳng xong 
 
Gửi thư lối khác chờ mong
Thư em anh nhận nhưng không trả lời
 
Vì em không biết anh ơi
Anh đà lấy vợ phương trời quê hương
 
Lá thư em nói yêu thương
Em còn đơn độc vẫn thường nhớ anh
 
Ra đi duyên nợ chẳng đành
Bốn năm đơn độc nữ sinh học đường
 
Tuổi còn non dại dặm trường
Nương nhờ nhà Chúa em thường xót xa
 
Quê hương bỏ lại mẹ cha
Học hành lo trước rồi là hôn nhân
 
Lòng thành nơi Chúa hồng ân
Nhớ về chốn cũ một lần ra đi
 
Tánh em ít nói lầm lì
Phấn son chưa biết, nói chi tình đầu
 
Chẳng ơn chẳng nghĩa nặng sâu
Chút thương chút nhớ chút sầu phận duyên
 
Năm xưa anh bước xuống thuyền
Là đi bước trước nên duyên với người
 
Được tin em vẫn tươi cười
Bốn năm ôm giấc mộng người vẩn vơ
 
Thời gian quên hẳn làm thơ
Thư từ vẫn viết, mộng mơ không còn 
 
Năm xưa thề biển hẹn non
Bấy giờ cô độc đã tròn bốn năm
 
Đâu còn cái tuổi trăng rằm
Trăng tròn trăng khuyết hăm lăm tuổi đời
 
Ra đi em đã nói lời
Giã từ anh nhé có Trời hiểu em
 
Nằm trên nệm ấm chăn êm
Hằng đêm em nghĩ sâu thêm nguyện cầu
 
Phải tin vào phép nhiệm mầu
Làm thân chiên lạc qua cầu bình an
 
Nhờ trời thân chẳng tan hoang
Chúa không phụ bạc lại càng gia ân
 
Giúp cho em vững tâm thần
Tình xưa đã hết tình thân vẫn còn 
 
Quen anh còn lúc cỏ non
Chưa lần nào biết nụ hôn của người
 
Trao nhau ánh mắt nụ cười
Một thương cho đủ vẹn mười chữ thương
 
Đôi ta xa cách rất thường
Tìm nhau dưới mái giáo đường Chúa thương
 
Nhớ nhau những lúc chung trường
Những lần gặp gỡ anh thường " tươi hoa"
 
Nhà anh em lại ngang qua
Balcon anh đứng trên xa ngắm nhìn
 
Hai bên chẳng nói lặng thinh
Ghi vào tâm trí bóng hình ngẩn ngơ
 
Hẹn anh cùng đến nhà thờ
Khi em làm lễ anh chờ phía trong
 
Áo anh ngày cuối xanh dương
Áo em ngày cuối vẫn thường lá cây
 
Thấy nhau thấp thoáng phút giây
Rồi anh vụt mất khỏi bầy chim non
 
Tháng tư thì lại chẳng còn
Ngàn trùng cách biệt mỏi mòn nhớ anh
 
Nhắn tin anh viết mực xanh
Cho em cất giữ để dành một khi
 
Năm mươi năm trước chim di
Phải chăng em cố quên đi tình đầu?
 
                                               Nhã Uyên
 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>