Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2025

Ru Giấc Hồng Xưa

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ơ hay một chút mộng vừa xanh
Con chim nào hót ở trên cành
Móng tay nhẹ cắn vờ cúi mặt
Bím tóc xoay tròn cơn nắng hanh

Ở cuối vườn yêu thu nhớ nhung
Bàn tay vẽ mộng đẹp vô cùng
Bờ môi xanh lá tường vi ấy
Thẹn thùng má đỏ một chiều xuân

Áo mới chỉ viền mây ngũ sắc
Mưa sương ướt mộng buổi giao thừa
Nhẹ lướt trên ngàn cây nắng thắp
Gót ngọc động hồ nơi thềm xưa

Tình có là trăng sao mở hội
Vội vàng e mất một chút duyên
Cánh gió hồng bay qua vời vợi
Tình cờ đủ chạm nỗi sầu miên

Ơ hay một chút mộng vừa xanh
Như giấc mơ chiều mưa mong manh
Ở cuối vườn yêu tay vẽ mộng
Mắt nhìn cũng ngượng chớp vội nhanh

Mây có về thêu hoa ngũ sắc
Ngượng ngùng tay bắt gặp mùa xuân

                                     ĐỖ THỊ HỒNG LIÊN
                                               (Giao Hữu)

(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 23, ra ngày 5-4-1972)

Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2025

Con Vịt Của Bé


 - A vịt vịt. Chị Thảo mua vịt.

- Ấy, bỏ xuống. Đừng ôm thế nó chết đấy.

Bé ngẩn ngơ nhìn con vịt xinh xắn nhảy ra khỏi lòng bàn tay nhỏ xíu, đang đứng ngơ ngác nhìn bé với đôi mắt lạ lùng bỡ ngỡ, cái mỏ nhỏ tí màu vàng cứ dẩu ra như... như... mỏ vịt ấy. Trời ơi, sao trông thương thế. Bé giơ mấy ngón tay vuốt vuốt một cách vụng về trên bộ l6ng mịn như tơ nõn, mặt cứ nghệt ra hệt như chú tàu nghe kèn. Chợt có tiếng khúc khích vang lên sau lưng, bé giật mình quay lại thấy chị Thảo đang đứng nhìn với vẻ mặt hóm hỉnh.

- Chị Thảo cười bé hở? Không chịu đâu...
 
- Ủa, bé không chịu con vịt này hả? Thôi để chị cho anh Thanh nhé. Thanh ơi Thanh...
 
Bé cuống quít:
 
- Ơ, ơ... không phải. Bé chịu mà. 

Chị Thảo cười ngặt nghẽo ôm chầm lấy bé cắn nhẹ vào đôi má hồng hồng:

- Tội nghiệp chưa, vậy mà chị tưởng cưng của chị không chịu chứ. Cái mặt chưa chi đã sắp nhè rồi. Thôi dậy đi cho chị làm cơm.

Thế là con vịt xinh xắn đã thuộcquyền sở hữu của bé rồi. Bé sung sướng đứng nhìn, quên cả bao nhiêu khách hàng đợi "ăn bún bò" trên nhà với em bé Bella chưa được bú sữa.

*

Ngày tháng trôi qua thật mau, con vịt của bé trông đã có vẻ lớn, bộ lông vàng mượt thật óng ả. Đôi chân chạy lạch bạch như trẻ mới tập đi thế mà đã quen thuộc với mọi nơi chốn trong nhà bé. Nhưng tuy hay chạy lang bang vậy, giang san của vịt chỉ thu gọn trong cái lồng chim nho nhỏ có trải nệm lót đàng hoàng, sang lắm.
 
Cả ngày bé cứ quấn lấy vịt, có khi quên cả ăn uống. Sáng sớm mới mở mắt dậy chưa đánh răng rửa mặt gì hết đã lo lấy cơm cho vịt ăn. Sau chị Thảo dọa bắt vịt bỏ ngoài chợ, bé mới chịu "tu tỉnh làm ăn" trở lại. Tuy thế mỗi tối bé cũng phải bắt vịt vào lồng, trông nó nằm im một lúc rồi mới yên tâm đi ngủ.

Lâu dần quen hơi, bé đi đâu là vịt đi đấy, có hôm chị Hà gọi bé lên nhà học, nó luẩn quẩn chạy theo hồi nào bé không biết, đến chừng thấy chị Thảo la chói lói bé mới giật mình nhìn lại, hóa ra nó nằm dưới chân bé từ nãy, tức cười quá.

Từ ngày có vịt bé bỏ hẳn không thèm "bán hàng" mí "đi dạy học" nữa, em bé Bella cũng bị bỏ nằm trong tủ kính cả ngày chả được đi đâu, áo đầm không ai giặt, tóc cũng chẳng được chải gỡ, chai sữa bị bỏ nằm lăn lóc ở gót tủ. Tội nghiệp em bé của tôi, bé nghĩ mà thấy thương Bella quá, bé chạy lại mở tủ ôm Bella vào lòng hôn lấy hôn để, xin lỗi rồi hứa hẹn đủ điều. Chẳng biết nó có nghe không mà chả nói gì cả nhưng miệng lại cười rất tươi, mắt chớp chớp. Bé chả cần Bella phải nói, chỉ cười một cái là được rồi. Bắt đầu từ đó ban ngày bé chơi với vịt, đến tối vào giường ngủ bé bế theo Bella ngủ chung rồi thì thầm kể chuyện vịt cho Bella nghe (mọi khi đâu có được vậy, chị Thúy bảo cho em bé ngủ chung với Vân lỡ Vân đè nhẹp ruột em bé mí "đấm dài" cho em bé trôi tuốt ra sông thì sao? Nhưng hồi này đặc biệt mà, bé xin mẹ là mẹ cho liền chả cần chị Thúy nữa). Bé kể đủ thứ chuyện, chuyện vịt đi chơi, vịt ăn cơm, vịt mổ con giun, vịt được chị Hà cho cái nơ đeo ở cổ, vịt... lung tung hết, nhiều lắm. Bé làm cho Bella giận và nó nhắm tịt mắt lại ngủ luôn, không thèm nghe gì hết. Bé đành phải "thơm" Bella hai cái làm lành rồi buồn ngủ quá bé cũng thiếp đi quên chưa kể chuyện vịt làm bẩn nhà bị chị Thảo đánh.

Hôm khai giảng bé lên lớp tư phải học buổi sáng. Mãi bảy giờ mẹ mới gọi dậy, rồi tíu tít sửa soạn ăn uống bé quên mất vịt, vào lớp cũng vậy. Mãi lúc tan trường nhớ ra vịt chưa được ăn uống gì hết, bé hoảng hốt cắp cặp chạy thật mau đến nỗi vấp phải cục đá ngã trầy chân, chị Thảo la quá trời. Tuy đau nhưng thấy vịt chạy lon ton, miệng kêu chíp chíp mấy tiếng bé lại quên ngay. Bé kể chuyện cho vịt nghe, nó cứ nghếch mặt lên nhìn bé rồi lại mổ mổ vào miếng băng trắng trông mới dễ thương làm sao.

Mấy hôm nay bé bận học ít có thì giờ chơi đùa, bé cứ thả vịt chạy chơi dưới bếp nhờ chị Thảo coi chừng rồi lên gác học. Lâu dần quen đi nó không theo chân bé như trước nữa mà lại thích chạy chơi lang bang một mình.

Chợt bé thấy thiếu thiếu cái gì nhìn lại hóa ra là không có con vịt, không biết nó đi đâu rồi, lộn xộn anh Thanh mà bắt được thì chết. Nhớ lại chuyện đó bé hãy còn thấy tức tức trong bụng, kỳ vậy. Đang đi loanh quanh tìm kiếm, bé bỗng vui mừng khi nghe thấy tiếng vịt kêu chíp chíp ở sau hiên nhà. Nhưng sao tiếng kêu có vẻ hoảng hốt, gấp rút và bị tắt luôn. Ba chân bốn cẳng bé chạy thật mau, ủa chuyện gì vậy, bé tưởng mình hoa mắt. Con vịt của bé mà, sao bây giờ lại nằm đây không cựa quậy gì hết, lại chảy máu nữa? Bé òa lên khóc tức tưởi, đúng là con vịt của bé chết rồi. Tiếng khóc của bé làm chị Thảo phải chạy ra sân, chị ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy Vân? Chuyện gì mà khóc thế?

Nghe hỏi bé càng khóc dữ hơn, bé ôm chầm lấy chị Thảo giọng nức nở:

- Hu hu, vịt của bé chết rồi chị Thảo ơi!

Lúc đó chị Hà với anh Thanh cũng vừa đến nơi. Chừng đã đoán được mọi việc, anh Thanh bô bô cái miệng:

- Mèo vồ phải không? Biết ngay mà, đã bảo không nghe cơ. Ham thả cho nó chạy trước mõm mèo lắm.

Hà củng nhẹ vào đầu em:

- Ông mãnh ơi, không thấy nó khóc sao. Chết đòn bây giờ.

Thanh le lưỡi rồi nín im. Chị Thảo nhẹ nhàng vuốt mấy giọt nước mắt chảy trên má bé rồi bảo:

- Thôi nín đi. Ngoan, mai chị mua con khác cho.

Chị Hà cũng thêm vào:

- Mai sớm đi học chị mua hình kim tuyến có con vịt thắt nơ đỏ xách giỏ hoa đi chợ cho Vân nghe. Đẹp lắm.

- Ờ, để chiều anh đổi con quay màu xanh lấy hòn bi bảy màu của cu Bi cho Vân nhe. Đẹp lắm, khỏi chỗ chê luôn!

Bé vẫn nức nở khóc và nhất định không chịu bỏ vịt vào thùng rác. Chị Thảo đành phải để mặc bé muốn làm gì thì làm. Chiều đến bé nhờ anh Thanh làm cái hộp bằng cát tông bỏ vịt vào đó rồi dán băng keo lại đem chôn ở gốc cây hoa nhài. Bé bắt chước đắp mộ cao cao, hái hoa dâm bụt đỏ ở nhà con Chi để đầy trên mộ rồi ngồi cạnh nói chuyện y như lúc mẹ bảo bé thắp hương khấn bố trong đêm giao thừa mí ngày giỗ bố. Bé bảo:

- Tí ti ơi, Tí ti chết rồi phải không? Bé cho Tí ti cái giường đẹp lắm, có bông nữa. Nằm dưới gốc cây nhài thơm lắm há Tí ti, nhưng không đẹp đâu. Để mai bé nhờ chị Thảo trồng mấy cây hoa mười giờ màu đỏ chung quanh đây. Mai bé lại dẫn Bella đến thăm Tí ti, hay nếu Bella bận học thì thế nào cũng có thư chia buồn. Mấy lần Bella định làm quen Tí ti mà chưa có dịp đó. Thôi bé vào nhe, ở ngoài này lạnh lắm, bé lại sợ ma nữa, mai bé ra thăm Tí ti nhớ.

Tối đến Bella lại vào giường nắm với bé, nó vẫn ngủ trong câu chuyện của bé nhưng bé chắc Bella không còn giận nữa đâu vì vịt của bé chết rồi mà.


NGUYỄN THỊ QUỲNH MAI      

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 99, ra ngày 1-1-1969)


Thứ Năm, 2 tháng 1, 2025

Cậu Học Trò Lười


1. - Các bạn biết cu Tý này không? Hắn là con một điền chủ ở làng tôi đấy. Năm nay cu Tý vừa được 8 tuổi. Tính hắn rất ngỗ ngược. Còn nghịch ngợm thì ít ai sánh kịp!

Suốt ngày người ta thường bắt gặp nó leo trèo lên những ngọn cây cao tìm bắt tổ chim hoặc đánh đuổi, phá phách các gia súc trong trại.

2. - Trong ngày nghỉ hè cu Tý được rộng cẳng, tha hồ quấy phá. Bởi vậy khi đến ngày tựu trường mẹ nó thở dài như trút được ách nặng. Bà bảo cu Tý:

- Ngày mai, con đã đi học rồi. Mẹ cũng vừa may cho con bộ quần áo mới...

Cu Tý lắc đầu, nhăn nhó:

- Con không đi học đâu!

Bà mẹ không nói gì. Sáng hôm sau bà dậy sớm gọi nó đi học... Nhưng cu Tý đã... trốn mất!

3. - Mọi người hoảng hốt đi tìm nó. Trong nhà ngoài vườn, chẳng thấy cu Tý đâu cả. Không biết nó trốn đâu? Ở trường, học trò vào học đã lâu rồi. Mẹ nó lo ngại, nhờ hết mọi người đi tìm, và báo tin cả cho thầy giáo và hội đồng Cảnh sát biết.
 

4. - Trong khi bà mẹ cu Tý đang lo lắng khóc lóc, thì một bác tá điền bỗng chỉ vào cái cũi chó và ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thì ra cu Tý trốn trong đó. Nó thu hình ngồi nép bên trong để mặc mẹ nó lo lắng và mọi người tốn công đi tìm.

Bác tá điền dọa:

- Hừ giỏi thật! Có ra ngay không, hay muốn ăn đòn?
 

5. - Cu Tý không ra. Nó còn nép lui vào bên trong hơn nữa. Dụ không được, bác tá điền liền lấy một cái gậy khoắng vào trong cũi.

Nhưng bà mẹ cu Tý vội can:

- Nó không chịu ra thì thôi. Cứ để nó trong đó. Nó muốn làm chó thì để nó thay con Vện.

Cái cũi chó để ở ngoài vườn. Người ta liền khóa chặt cửa vườn lại.

6. - Lúc đầu, cu Tý chẳng coi sao. Chả gì nó cũng tránh được trận đòn, và khỏi phải đi học cái đã. Nhưng rồi thu hình mãi trong cũi cũng mỏi, và buồn nữa.

Ngoài đường, các trẻ tan giờ học, đang cười đùa vui vẻ trở về nhà để ăn bữa cơm trưa..

Cu Tý cũng bắt đầu thấy đói bụng. Liệu nó có được ăn không nhỉ?

7. - Nó thấy chị bếp bưng vào một đĩa cơm đặt ngoài cửa chuồng và cười gọi:

- Êu, êu cu Tý ra ăn cơm!

Cu Tý nhìn ra, thấy đĩa cơm trộn toàn xương thừa canh cặn. Dù đói sôi bụng nó cũng không thể nào ăn đĩa cơm ấy được.

Bực hơn nữa, thỉnh thoảng mấy chú tá điền có việc đi qua vườn lại còn giả bộ kêu: gâu! gâu! để nhạo nó.

8. - Rồi đêm tối tràn đến. Cu Tý tuy mạnh dạn nhưng cũng không khỏi run sợ, mỗi lần nghe những tiếng cú kêu chuột rúc...

Vừa đói, lạnh, lại vừa sợ, cu Tý ôm gối ngồi khóc. Chợt nó nghe tiếng chân rón rén bước lại gần, và một giọng nói dịu dàng, quen thuộc vẳng lên:

- Con đã chịu đi học và xin lỗi mẹ chưa hở Cu Tý?

9. - Cu Tý nức nở trả lời ngay:

- Con xin lỗi má. Mai con sẽ đi học.

Bà mẹ cu Tý liền mở cửa vườn chạy vào ôm lấy nó, đưa nó vào nhà cho nó ăn uống no nê, rồi đặt nó lên giường, đắp chăn ấm cho nó ngủ.

Trước khi ru hồn vào giấc ngủ, cu Tý còn thấy mẹ nó đứng bên cạnh, âu yếm mỉm cười.

Sáng hôm sau, cu Tý dậy thật sớm sửa soạn đi học, khỏi phải ai thúc dục, và còn tỏ vẻ chăm chỉ ngoan ngoãn nữa là khác.


BÍCH CHÂU      

(Trích từ tập truyện nhi đồng Tuổi Hoa số 8, phát hành tháng 1, 1963)

Thứ Tư, 1 tháng 1, 2025

Chúc Mừng Năm Mới


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Năm cũ sắp qua 
Năm mới lại nhà 
Nâng ly cầu chúc 
Nước non an hòa

Nợ trả chưa xong
Năm cũ chất chồng
Lo thanh toán hết
Năm mới thong dong

Chúc người thương gia
Buôn may bán đắt
Đến tay cờ phất
Hoan hỉ gặp thời

Chúc chú ngõ trên
Chúc dì xóm dưới 
Xuân đời phơi phới 
Mãi vẫn còn xuân 

Này em sinh viên 
Thi cử liên miên
Đừng quên ngày tết
Về quê đoàn viên

Chúc anh tuổi Sửu
Chúc chị tuổi Dần
Năm mới tới gần
Thắm đượm tình thăn

Vạn sự như ý
Thấu tình đạt lý
Người người mừng vui
Rượu say lúy túy

Pháo bông ngang trời
Mai thắm trên đồi
Giao thừa xuân đến
Hạnh phúc tuyệt vời 

                         THƠ THƠ 
                 (Bút nhóm Hoa Nắng)
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>