Thế là thêm một lần nữa, Nô-en lại trở về trên trần gian này. Tuy không theo đạo Chúa tôi vẫn cảm thấy có những cái gì thiêng liêng tột cùng trong ngày này và lòng tôi dâng lên một niềm kính trọng tuyệt đối chân thành, niềm kính trọng phục tùng của một con người trước mặt Chúa Toàn năng.
Cách đây bốn năm, nhờ học chứng chỉ Phật học Đại Cương ở Viện Cao Đẳng Phật học (bây giờ biến đổi thành Viện Đại Học Vạn Hạnh), tôi đã hiểu được một chút tinh túy của đạo Phật qua lời giảng của thầy Thích Nhất Hạnh trong những giờ "Đạo Phật và Sự sống". Nhờ thầy mà tôi biết được sau những buổi thuyết pháp trước các tín đồ, đức Phật bao giờ cũng nói đi nói lại mãi câu: "Tôi nói như thế nhưng không phải thế đâu". Và thầy còn đọc nguyên văn câu đó bằng chữ Phạn, tôi nhớ mài mại như thế này không biết có đúng không: "Na punãr yatha Ucyetha". Khi nói câu đó, đức Phật có ý muốn cho tín đồ thấy là những lời Ngài nói không có tính cách khẳng định và bắt buộc, ai muốn theo thì theo, cứ sống theo đó đã, nếu đúng thì theo, không thì thôi. Tôi đã thấy giá trị của tinh thần dân chủ trong đạo Phật qua câu này và tôi cũng đã hiểu sự quan trọng của hành trong việc xây dựng con người. Lý thuyết dù tốt đẹp đến đâu cũng chỉ có giá trị trừu tượng chữ nghĩa mà thôi nếu thiếu thực hành. Nói đạo đức, thương người, thương nước mà hành động thì phản lại thì ý thức đạo đức, thương người, thương nước đó cũng chỉ có giá trị - nếu có - mị tha nhân mà thôi. Nếu làm như thế, thì có khác gì phản lại lời dạy của Phật.
Trong tinh thần đó, tôi tìm thấy trong đạo Chúa, mặc dù không phải là con chiên - một hình ảnh tuyệt vời. Tôi xin nói với tất cả lòng chân thành mà một con người có thể có được. Không tuyệt vời sao được, chỉ một hình ảnh cũng đủ làm xúc động hàng triệu triệu con tim, cũng đủ làm những ai có chút lòng ác giết người cũng phải quỳ xuống sám hối.
Thật vậy, hình ảnh Chúa bị đóng đinh trên thánh giá là tượng trưng tất cả những cái gì đau thương nhất của loài người mà Chúa đã hy sinh nhận lãnh để Cứu rỗi loài người. Người ta thường nói đạo Phật chủ trương bất bạo động, tôi thấy dạo Chúa còn bất bạo động hơn nữa. Những cái đinh ghê rợn đâm vào da thịt Chúa đã chúng tỏ điều này. Chính hình ảnh Chúa bị đóng đinh trên thánh giá đã chứng tỏ giá trị tuyệt đối (tôi còn muốn dùng chữ cao hơn tuyệt đối nữa nhưng tìm không ra) của lời Chúa: "Ai đánh con má bên phải, con đưa thêm má bên trái". Tôi đã thấy đạo Chúa là đạo Hòa bình, đạo của tình người, đạo Chúa đã nổi bật giữa thế giới hận thù này...
Trong tương lai, khi hòa bình đã trở lại trên đất nước mến yêu, đạo Chúa nhất định phải có tính cách quyết định xây dựng tình người, xóa bỏ hận thù và quan trọng nhất là tiêu diệt những mầm mống hận thù mà ác quỷ Satan đã cố gieo vào đầu óc tuổi thơ với mục đích bảo vệ địa vị tiểu vương của mình.
Vì lẽ đó, ngày Nô-en, ngày Chúa Giáng Sinh là ngày trọng đại nhất của loài người, của tất cả loài người bất phân tôn giáo. Ngày Nô-en, ngày Chúa Giáng Sinh là ngày những giòng sữa tình thương vô tận tràn ra thấm vào tất cả địa cầu, ngày làm con người bừng tỉnh nhìn nhau hết hận thù.
Lạy Chúa! Xin Chúa về đây phán xét chúng con!
HOÀNG ĐĂNG CẤP
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 98, ra ngày 15-12-1968)







