Thứ Năm, 11 tháng 12, 2025

Mùa Yêu Thương


Tâm vác lên vai cây sào treo toòng teng những trái bong bóng đủ màu, có buộc thêm những cành lá xanh bóng để giả làm trái cây cho thêm phần sinh động, bắt mắt con nít, "xanh xanh đỏ đỏ cho em nhỏ nó mừng". 

Tâm rẽ xuống phố. Chiều vừa nhạt nắng. Phố xá chưa lên đèn. Đây đó những cửa tiệm đã bắt đầu trang hoàng cho dịp Noël sắp tới :

Tiệm sách vào dịp Giáng Sinh biến hình thành cửa hàng bán thiệp chúc Noël và năm mới, san sát bên những món quà Giáng Sinh đủ kiểu đủ màu được bày biện đẹp mắt.

Tiệm bánh Tây mỗi khi cửa kiếng đẩy vô hay kéo ra do khách mua hàng tướp nượp lui tới lại bay ra những mùi hương thơm phức của bơ sữa hột gà thoảng theo cơn gió chiều bắt đầu se lạnh khiến Tâm chạnh lòng. Mọi khi Tâm thường hay dừng chân  để ngắm những chiếc bánh bông lan nhỏ xinh phủ kem xanh đỏ, hay những khúc bánh Bûche màu nâu vỏ cây, điểm thêm những cây nấm đỏ, những bông hoa hồng sặc sỡ, cây thông xanh nhỏ xíu lắc rắc những bông hoa tuyết...

Nhưng chiều nay Tâm không thể nán lại ngắm nghía gì, cho dù những khúc nhạc Giáng Sinh vẫn rộn rã vang lên tứ phía như mời gọi... Jingle bells, jingle bels,  jingle all the way...

Tâm rảo bước gần như vắt giò lên cổ chạy tới cổng trường tiểu học, rồi tới những căn biệt thự cách đó không xa, là những mối "ruột", thường hay mua rất nhiều bong bóng của Tâm, giúp Tâm đắt khách, hết hàng sớm.

Cổng trường tiểu học khép lại, khi những "cậu ấm cô chiêu" đã yên vị đằng trước, trên yên xe gắn máy, hay đằng sau trên yên xe đạp, hoặc chễm chệ trên xe xích lô, bên cạnh là chị giúp việc đi đón cô cậu tiểu chủ theo lệnh của ông, bà chủ. Mỗi em đều được "thưởng" cho một trái bong bóng có hình dáng, màu sắc tùy thích, sau một buổi đến trường đầy mệt nhọc.

Tâm vui ra mặt. Cây sào tre treo bong bóng giờ đã vợi đi hơn một nửa. Đi gần tới căn biệt thự, mối quen của Tâm, nó đưa cây còi tre lên miệng thổi những khúc ngắn nhưng nghe cũng líu lo như chim thay cho tiếng rao. Một cậu bé trạc tuổi Tâm đang chơi trong sân bèn chạy ra, ngoắc Tâm lại.

Qua hàng rào chấn song sắt, Tâm thấy bà quản gia đang xếp dọn.đủ thứ đồ chơi sặc sỡ của cậu bé con nhà giàu đang ngổn ngang trên lối đi, trên bãi cỏ. Cậu bé Huy nhoẻn một nụ cười tươi chào Tâm rồi nhìn cây sào phất phới  những chùm bong bóng :

- Hôm nay bong bóng cũng còn khá bộn há. Để mình xin ba mình mua mão hết cho bồ nha. 

Ba cậu bé Huy làm tham vụ ngoại giao, thường hay đi công cán nước ngoài, nên Huy thường được tháp tùng theo. Nhưng chính điều này cũng khiến bé Huy không có bạn bè, chớ đừng nói gì đến bạn thân, nên Huy rất quí mến và vồn vã Tâm dữ lắm, cho dù giữa hai đứa bé có khoảng cách rõ rệt về địa vị xã hội, tình trạng giàu nghèo...

Còn... ba Tâm chỉ là một người thợ hồ quèn. Cả tháng nay, như thể gia cảnh bé Tâm chưa đủ khổ, ba Tâm khi đang xây một căn nhà lầu năm tầng, sơ ý bị té từ giàn giáo trên cao xuống đất khiến ông lọi ba sườn và gãy thêm xương bả vai. Ông phải nằm nhà dưỡng bịnh, nên bao nhiêu gánh nặng cơm áo bất đắc dĩ đè nặng lên đôi vai gầy guộc của Tâm, một thằng bé mới tám tuổi đầu, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Nhiều lúc bán ế, Tâm hay đưa mắt ngắm nhìn những trái bong bóng màu lộng lẫy của nó, và ước sao nó biến thành những trái bong bóng ấy, bay vút lên khoảng trời xanh cao rộng, bỏ lại tất cả muộn phiền phía sau.

Tâm giựt mình quay về thực tại. Ba bé Huy, một người đàn ông trung niên nét mặt phúc hậu, ăn vận chỉnh tề, đã đứng phía sau nó tự bao giờ. Sau hàng rào song sắt, ba bé Huy chìa ra mấy tờ giấy bạc mệnh giá lớn cùng một gói quà bọc giấy bông in hình ông già Noël thật đẹp, nhỏ nhẹ ân cần nói:

- Nè cưng, con cầm tiền đi. Bác mua mão hết mớ bong bóng này cho Huy nó chơi. Con cầm lấy tiền này rồi về sớm lo cho ba con đi. Bác với Huy phải đi xa, ra nước ngoài lận, nên Noël này Huy nó không có nhà để chơi với con được. Nó tặng con món quà này như quà Noël để chia tay. Con ở lại vui nhé...

THƠ THƠ            
(Bút nhóm Hoa Nắng)  
 

Thứ Tư, 10 tháng 12, 2025

Đèn Của Bé


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Chị ơi mai lễ Giáng-sinh
Đêm nay chị đốt đèn xinh đi nào
 
Chị ơi treo rất là cao
Đèn em bé nhất nhưng nào kém ai
 
Chị treo ở dưới là sai
Tụi con trai ấy chê bai em kìa
 
Cây bông ở ngõ ngoài kia
Chị leo lên đấy buộc vào cho em
 
Để cho tụi nó đứng xem
Để cho tụi nó "chết thèm" đèn em
 
Chị ơi treo mãi ngọn mềm
Để đèn em được soi lên trên trời
 
Để cho Thiên Chúa Ba Ngôi
Ngó xem dương thế mở lời khen ngay
 
"Đèn ai treo ở ngọn cây
Trông sao xinh đẹp hay hay quá kìa"
 
Thiên thần cúi lạy thưa ngay:
"Đèn của bé Xuyến đó là đèn em"
 
                                      HÀN GIANG TỬ
                    (Thương mến trao em Nguyễn-thị-Xuyến)
 
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 83, ra ngày 15-12-1967) 
 

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2025

Tiễn Người


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Rồi thu mất dấu qua hồn
Em về cho nắng chợt buồn thở than

Tình xưa cũng chút ủi an
Rồi tôi cũng mộng thênh thang mà buồn

Về đâu hỡi áo vàng thương
Cho mây trăm lối biết tương tư sầu

Chiều nay sương khói về đâu
Phố tôi than thở tiếc màu áo em

Rồi thu đuổi gió qua thềm
Bơ vơ cánh lá muộn phiền bay cao

Sợi buồn một nhánh lao đao
Thôi em về nớ ngọt ngào tuổi xanh

Cúi đầu xin chút mong manh
Tiễn đưa áo lụa hoàng anh theo người

                                                     VỊ THA

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 228, ra ngày 1-11-1974)


Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2025

Khổng Tượng


Khi nghiên cứu về nguồn gốc địa cầu cùng sự tiến hóa của các sinh vật, nhiều khoa học gia đã tìm thấy - lúc vét các đống bùn hay đào sâu dưới lòng đất - dấu vết bao loại thú lẫn lộn với những dụng cụ do người xưa để lại có vẽ xương một loài voi vĩ đại gọi là khổng tượng (Mammoth). Dựa vào chứng tích ấy, họ hình dung được vóc dáng thật sự của chúng so với những bức họa hoặc khắc rất mỹ thuật mà người tiền sử ghi trên trần đá, bức vách nơi các hang động ở một địa điểm bên Pháp, Đức, Nga, Hoa Kỳ và Phi Châu.
 
Trước đây, ít ai ngờ trái đất này lại có những con vật lạ lùng, khác thường như vậy đã xuất hiện từ lâu nhưng bị diệt chủng. Vì thế, khi gặp khúc xương khổng tượng họ đều cho đó là xương chiến sĩ Ajax (Hy lạp thời cổ), hay nếu không thì cũng là xương loài tê giác nào đó. Mãi tới năm 1705, tình cờ người ta khai quật được một bộ xương khổng tượng tại Albany thuộc thành phố Nữu Ước (Hoa Kỳ) lúc đó mới biết vùng mình đang ở xưa kia là nơi sinh sống của loài thú to lớn. Chín mươi bốn năm sau (1799), một xác khổng tượng khác còn tươi, nguyên vẹn được tìm thấy chôn vùi dưới lớp băng tuyết tự mười ngàn năm dọc theo dãy núi gần bờ biển miền bắc cực tại Tây-Bá-Lợi-Á (Nga). Và rồi, kể từ 1801, người ta liên tiếp khám pha ra nhiều di tích loài khổng tượng ở khắp nơi trên thế giới. Viện bảo tàng Leningrad (Nga) có trưng bày một bộ xương khổng tượng, chiều dài từ đầu tới đuôi (không kể ngà) được bốn thước, cao ngót ba thước và cặp ngà cong cong cũng gần ba thước. Một bộ ngà khổng tượng khác dài hơn bốn thước được tìm thấy ở Chicago nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu nếu so với cặp ngà của một khổng tượng khác nữa dài trên năm thước tại Alaska (Hoa Kỳ) v.v...
 
Nhờ công cuộc khảo cứu của các nhà địa chất và cổ sinh vật học, chúng ta biết rằng khổng tượng là một loại voi - con cháu Nguyên tượng hay Mơ thú (Phiomia) thủy tổ loài voi ngày nay - sống rất đông đảo tại phía bắc bán cầu trong suốt thời kỳ băng giá, và càng ngày càng tiến dần lên cao khi lớp băng giá này tan vỡ dần dần cho tới thời kỳ Tân Thạch khí (Neolithic) nghĩa là cách đây vào khoảng năm, sáu chục triệu năm trước khi biến mất.
 
Để có thể thích hợp với khí hậu khắc nghiệt, toàn thân khổng tượng bao phủ lớp lông nhỏ như sợi tóc nhưng thật đậm lại dài tới nửa thước, ấy là chưa kể tới bộ da rất dầy - bằng lớp mỡ bên trong - để giữ nhiệt độ luôn luôn ấm áp khỏi bị lạnh.
 
Thưởng cao từ ba tới bốn thước, dài khoảng bẩy tám thước, hàm trên nặng khoảng bốn kilo với cặp ngà cong vút vểnh lên đo được bốn thước, khổng tượng đầu nhỏ, mắt và tai bé, đuôi ngắn, sống từng bầy do một con to nhất, khỏe nhất cai quản. Con này có bổn phận báo hiệu cho các con khác biết, mỗi khi nó nhận thấy dấu hiệu hiểm nguy để đề phòng hay chống trả, mặc dù khổng tượng là con vật hiền lành. Nó chỉ tỏ ra hung dữ khi cần tự vệ mà thôi. Kẻ thù đáng sợ nhất của khổng tượng là giống sư tử thời tiền sử.
 
Khổng tượng chuyên ăn mầm, lá, cành cây non tươi mát và dùng vòi đào lấy rễ cây chứ không ăn thịt. Chúng thường sống ở phía bắc Á. Âu và Mỹ Châu, nhất là sau thời đại băng hà, các cây tùng, cây bách mọc thành từng cánh rừng rộng lớn dọc theo bờ biển bắc cực ở Á Châu đã lôi cuốn khổng tượng tụ tập về đây thật đông đảo. Chúng thích thú đứng yên lặng suốt ngày trên đỉnh đồi giữa cảnh mưa tuyết rồi cày tung đám tuyết dưới chân thành từng hố. Khi chiều tối, khí hậu lạnh hơn, khổng tượng kéo về các giòng sông, đồng trống hay hang hốc trú ngụ. Đôi khi chúng lội xuống nước, dùng vòi hút bùn trát vào chân để ngăn côn trùng khỏi bám vào mình. Chính vì thế, khổng tượng bị sa lầy vì sức nặng thân xác dìm sâu chúng xuống vũng bùn (do đó ngày nay người ta tìm thấy địa khai của loài này từ hàng triệu năm trước). Thế rồi, đột nhiên vì một lý do nào đó - có thể là bởi khí hậu thay đổi dần dần - các cánh rừng nói trên tàn lụi bất thường đưa đến tình trạng khan hiếm thức ăn khiến loài khổng tượng hao mòn rồi tuyệt chủng. Đó là sự thực không sao cắt nghĩa được một cách thỏa đáng, mặc dù có giả thuyết cho rằng khổng tượng bị người tiền sử săn bắn bừa bãi để lấy thịt.
 
 
ĐẶNG HOÀNG (sưu tầm)     
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 69, ra ngày 17-12-1972)
 

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2025

Trời Lập Đông



 
 
 
 
 
 
 
 
Trời lập đông tưởng chừng không đúng lúc
Khi nắng thu ấm áp lá thu vàng
Gió thu êm  ru những giấc mơ màng
Trong thảng thốt  lá bay về cát bụi

Chiều bảng lảng với mây mù khói núi
Gió đông xa đem giá lạnh vào người 
Vài trận mưa cho thảm cỏ tốt tươi
Thu đã qua để bắt đầu mùa mới

Bước thời gian chẳng bao giờ chờ đợi
Xác lá phong rơi rớt góc vườn xưa
Bầu trời xám mịt mờ những cơn mưa
Mùa đông tới cho héo tàn hoa cúc 

Ơi thời gian!  Lòng ta đầy cảm xúc
Một ngày qua đã đến lại ra đi
Không một ai  giữ nổi tuổi xuân thì 
Mùa đông đến cho một năm kết thúc

                                                  Nhã Uyên


Thứ Năm, 4 tháng 12, 2025

Lê Như Hổ

Ngày xưa, tại làng Tiên Châu, huyện Tiên Lữ, tỉnh Hưng Yên, có một người tên Lê Như Hổ nổi tiếng về tài văn chương và nhất là ăn khỏe.
 
Gia đình tuy nghèo, nhưng song thân ông vẫn cố gắng cho con theo đòi bút nghiên. Thủa nhỏ, ông rất chăm chỉ, không bao giờ sao lãng việc học. Điểm đặc biệt là ông ăn uống rất khỏe nghĩa là mỗi bữa cơm ông ăn một nồi bẩy (đơn vị đo lường số gạo dùng để nấu cho bẩy người ăn). Được nửa năm ông phải nghỉ học để sang làng Thiện Phiến ở rể cho một nhà giầu có trong vùng gặp khi nhà ông quá túng quẫn
 
Từ khi sang bên vợ, ông không học hành gì cả, vì ai cũng tin là dù ăn khỏe đến mấy đi chăng nữa ông cũng chỉ sơi nổi một nồi năm là cùng. Bởi vậy, ăn không đủ sức, ông chẳng chịu mó tay vào việc gì. Người cha vợ thấy thế mới sang nhà thông gia phàn nàn:
 
- Ông bảo con ông là đứa chăm học, vậy mà không hiểu sao về bên tôi nó lười quá thể.
 
Thân phụ ông vội hỏi:
 
- Bác trách thì tôi biết vậy, nhưng xin hỏi thực bác nhé, mỗi bữa bác cho cháu nó ăn bao nhiêu cơm?
 
- Tôi cho nó ăn một nồi năm.
 
- Thế thì cháu nó không học được là phải. Bác tính, nghèo như tôi mà mỗi bữa cũng phải cố gắng cho nó ăn nổi bẩy... Vậy, bác thử cho nó ăn như thế xem sao.
 
Kể từ ngày được bố vợ cho ăn nồi bẩy, ông mới cầm sách học qua loa vài chữ mà thôi. Bà mẹ vợ thấy thế mới trách móc ông chồng:
 
- Gớm! Sao mà ông chọn được thằng rể khéo thế. Người ta thường nói là: "Lấy vợ xem tông, lấy chồng kén giống", đàng này ông đưa cái đồ ăn hại đó về chỉ tổ thêm bực mình.
 
- Bà đừng vội nóng. Nó ăn nhiều như thế, tất nhiên phải khỏe hơn người, rồi bà coi...
 
- Nếu nó khỏe hơn người thì ông thử sai nó xem có giỏi thì hãy ra phát cỏ hoang ba mẫu ruộng của mình ngoài đồng đi...
 
Nghe thấy thế nhưng không nói gì hết, sáng sớm hôm sau, ông Hổ lẳng lặng xách dao ra đầu làng nằm ngủ dưới gốc cây đa. Bà mẹ vợ đi chợ từ sáng cho tới xế trưa về ngang qua chỗ đó vẫn thấy ông Hổ nằm ngủ như chết mới tức mình chạy về đay nghiến chồng:
 
- Từ nay trở đi cứ thổi nhiều cơm cho thằng Hổ ăn nữa đi. Nó giả vờ cầm dao ra vỡ cỏ từ sáng sớm, vậy mà lúc tôi đi chợ về vẫn còn thấy nó nằm ngủ dưới gốc đa kia thôi.
 
Nói đoạn bà kéo tay chồng tất tả lôi ra tận nơi. Dè đâu trong lúc bà vội vã về nhà thì ông Hổ thức dậy và mới bắt đầu ra tay. Ông cầm dao lội xuống nước phát cỏ trong nửa giờ là dọn sạch sẽ ba mẫu ruộng. Cá chạy không kịp bị chết nổi lên vô số. Bởi vậy, khi hai ông bà ra đến nơi thì ruộng đã quang đãng lại còn được thêm mấy thúng cá. Lúc đó bà mẹ vợ mới tấm tắc khen sức khỏe con rể.
 
Một hôm, bà mẹ vợ sai ông đi mướn thợ để gặt lúa chiêm đã chín. Vì ruộng quá rộng nên phải cần tới ba mươi người thợ. Ông Hổ vâng lời nhưng đi loanh quanh một lát rồi trở về trình với mẹ:
 
- Thưa mẹ, con đã đi mướn nhưng họ đều bận cả, chả được người nào.
 
Ở nhà. bà mẹ vợ vẫn đinh ninh là sẽ có ba chục người thợ về ăn nên đã lo thổi một nồi ba mươi cơm với thức ăn dọn sẵn đầy đủ. Ông Hổ liền bóc ra ăn hết. bà mẹ vợ vừa giận vừa buồn cười hỏi:
 
- Mày ăn nhiều như thế có vỡ bụng ra không?
 
Ông Hổ thưa:
 
- Xin mẹ đừng giận. Mấy mẫu ruộng đó cứ để đấy, con sẽ gặt chỉ nội một ngày là xong. 
 
Sau đó ông Hổ chặt tre, chẻ lạt mang đi. Quá nửa ngày là ông đã gặt hết rồi bó lại thành bốn gánh quẩy về.
 
Từ đấy bà mẹ vợ lại càng thương hơn, hết sức nuôi nấng chàng rể ăn học. Ông Hổ rất thông minh, học đâu nhớ đó. Gặp dịp trong huyện vào đám có mở cuộc đánh vật, ông ghi tên nhưng chẳng ái dám đấu vì quá biết sức ông.
 
Năm ba mươi tuổi ông nổi tiếng về tài văn chương. Khoa Tân Sửu, ông đi thi đỗ ngay Tiến Sĩ.
 
Một bạn đồng khoa với ông là Nguyễn Thanh, trong lúc ngồi chơi hai người vui đùa hỏi nhau:
 
- Bác có thể đài thọ cơm nước cho tôi một tháng không?
 
- Xin mời bác cứ tới. Dù thế nào thì tôi cũng phải lo cho đủ.
 
Cách một tháng sau, ông Hổ cùng với một người nhà đến thăm ông Thanh nhưng không may ông này đi vắng. Ông Hổ mới nói với vợ bạn rằng:
 
- Thưa bà, tôi với ông nhà có hẹn nhau đến chơi. Nhân hôm nay có việc ngang qua đây, nên ghé vào thăm ông bà. Nếu bà có lòng thết đãi thì xin cho bọn chúng tôi vào khoảng ba mươi người một bữa cơm. 
 

Nghe thấy nói là bạn chồng tới chơi, bà Thanh vội vàng mời vào rồi kêu người thổi một nồi năm mươi cùng giết một con lợn béo và làm sáu mâm cỗ đoạn bưng lên. Ông Hổ giả cách bảo tên người nhà ra kêu những người kia vào rồi hai thầy trò cứ việc ngồi ăn. Ông Hổ ăn hết mâm này tới mâm khác. Ăn xong no nê, ông Hổ cám ơn từ biệt.
 
Khi chồng về, bà Thanh thuật lại:
 
- Hôm qua có một người tự xưng là bạn rất thân với ông tới chơi. Tôi mời lại thết đãi. Ông ta cho biết là cùng đi với ba mươi người khác nữa hiện còn đang chờ ngoài ngõ. Tôi tưởng thật mới lo làm cơm, mổ lợn, dọn cỗ mang lên. Nhưng chẳng thấy ai hết ngoài mình ông ta và tên người nhà. Ông ta ăn nhanh như gió cuốn, hết mâm này sang mâm khác. Chỉ một loáng là nồi năm mươi cơm không còn một hạt. Rõ khiếp! Không biết có phải là người hay là ma quỷ mà ăn uống ghê thế.
 
Nghe nói sức ăn như vậy, ông Thanh chợt nhớ ra người đó chính là ông Hổ nên bảo vợ:
 
- Thế thì đúng là ông bạn tôi tên Lê Như Hổ rồi. Độ nọ quả thực tôi có hẹn mời ông ấy tới chơi.
 
Năm sau ông Thanh ra thăm ông Hổ để xin lỗi. Ông Hổ cũng làm cơm thết lại. Ông sai người mổ hai con lợn béo và thổi bốn mâm sôi bưng lên thết ông Thanh. Tuy cũng là người ăn khỏe, nhưng ông Thanh chỉ ăn hết 1 góc con lợn và già nửa phần sôi, trong khi ông Hổ ăn hết phần của mình lại chèo sang mâm của ông Thanh. Ông Thanh cả sợ:
 
- Ngày xưa ai cũng biết làng Mộ Trạch có ông Lê Nại là ăn khỏe mà chỉ sơi hết mười tám bát cơm và chỉ uống mười hai bát canh trong một bữa. Giờ đây nếu đem so sánh với bác thì ông ta còn thua xa. Cả cơ nghiệp của tôi chắc chỉ đủ thết bác dăm bữa là cùng.
 
Khi ông Hổ làm quan tới chức Tả thị lang, vâng lệnh vua sai đi sứ. Sang tới Trung Hoa, mọi người nghe thấy nói ông là người ăn khỏe đến kinh ngạc. Người Tầu dọn một bữa cỗ mười tám tầng rồi mời ông vào ăn. Ông Hổ ăn hết tầng này tới tầng kia. Khi tới tầng thứ mười tám, ông thấy có một cái đầu người (thực ra đó chỉ là đầu một loại cá rất giống với đầu người) ông Hổ cầm đũa chọc vào hai mắt con cá rồi giơ cao lên cho mọi người cùng thấy rồi bảo rằng:
 
- Tao là học trò, xưa nay chưa nếm mùi thịt đầu người như thế nào, nay Vua Tầu cho tao ăn thứ đầu người Tầu, thật là vinh dự. Chúng mày mau mang con dao lại đây cho tao.
 
Mọi người đứng chung quanh thấy thế đều bịt mắt hết. Vua Tầu biết ông không sợ lại còn nhạo báng bèn sai người bưng đi chỗ khác.
 
Một lần, vua Tầu thử tài quan sát của ông mới bịt mắt ông lại, đoạn dẫn đi chỗ khác ba ngày mới đưa trở về chỗ cũ rồi hỏi xem ông đang đứng ở đâu, ông trả lời ngay:
 
- Đây là chỗ tôi ngồi ăn yến hôm nọ.
 
Thấy ông trả lời đúng, vua Tầu tha không bịt mắt nữa và phục ông là người có trí nhớ tốt.
 
Một lần khác nữa, ông đã chứng tỏ tài suy đoán của mình. Lúc bấy giờ bên Tầu trời làm hạn hán ba bốn tháng hơn mà không có mưa. Nhân dịp các sứ tới triều cống, vua Tầu hạ sớ sai các sứ làm lễ cầu đảo. Ông Hổ biết là trời chưa mưa nên vội quỳ xuống tâu: 
 
- Tâu lạy đức Hoàng Đế, nước chúng tôi là nước nhỏ nên xin để các sứ thần kia cầu trước.
 
Vua y lời. Lần lượt các vị sứ thần làm mọi cách cũng không thấy có một giọt nước nào. Nhân dịp này ông Hổ bịa ra chuyện là gia nhân của ông có người biết hô phong hoán vũ, nhưng xin để lui lại vài bữa đã. Kỳ thực ông tìm kế hoãn binh để đi xem các thứ cây cỏ, nếu thấy rễ cây si hay cỏ gà mọc trắng nõn là biết trời sắp có mưa. Sau đó ông mới xin bày đàn ra cúng. Quả nhiên ngay hôm sau mưa như trút nước suốt mấy ngày đêm. Vua quan nước Tầu đều khen ông là người có lòng chân thành đến nỗi cảm kích được cả trời đất bèn phong cho ông làm "Lưỡng quốc thượng thư". Nhân thấy ông có tài ứng đáp Vua Tầu bèn giữ ông lại để dạy các hoàng tử học.
 
Trong lúc dạy, bất cứ hoàng tử nào có lỗi đều bị ông lấy roi đánh để sửa trị, vì ông cho rằng "Tiên học lễ, hậu học văn". Bà hoàng hậu thấy các con bị đòn mãi mới xin chồng chọn một vị quan khác. Nhờ đó ông được trở về nước Nam. Vua ta bèn phong cho ông là Thượng thư.
 
Ông Lê Như Hổ sống lâu tới bẩy mươi mốt tuổi mới mất. Khi ông mất triều đình ban cho ông một cái áo quan bằng đồng. Nước Tầu cũng cử người sang đưa đám.
 
Ngày nay lăng của ông còn trong làng Tiên Châu.
 
 
ĐẶNG HOÀNG       
Sao lục             
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 18, ra ngày 12-12-1971) 
 
 

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2025

Cỏ May


 
 
 
 
 
 
 
 
Buổi chiều trên đồi cao
Con suối chảy ngọt ngào
Và cơn mưa dậy vội
Mục tử ngưng đồng dao

Và chiều đó mưa bay
Thẫn thờ gió hoen mây
Em ngồi bên cửa sổ
Nhìn những cành cỏ may

Sáng mai có nắng tiên
Dịu như tuổi ngoan hiền
Run môi em khẽ hát
Dại khờ chút cô miên

Em đi trên đồi cao
Có nắng rọi hồng hào
Em đưa tay luyến ái
Đồi cỏ may thương sao

Bây giờ là mùa đông
Rưng rưng cánh mưa hồng
Em thì thầm gọi nhỏ
Đồi cỏ may buồn không?...

                       VŨ HOÀNG VIÊN
                   (Bút nhóm HOA SA MẠC)

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 215, ra ngày 15-12-1973)

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Cá Sấu


Thỉnh thoảng có dịp đi xem một số phim Tarzan chúng ta lại được thấy cảnh anh chàng người rừng ra tay đấu nhau với cá sấu giữa giòng sông, và rồi cuối cùng đâm chết con vật dữ dằn này, khiến khán giả hồi hộp, thích thú, khâm phục. Tất nhiên đầy là màn xảo thuật cốt đề cao sức khỏe phi thường nơi vai chính trong chuyện mà thôi, chứ thực ra ít có ai dám đương đầu với cá sấu - trừ những trường hợp bất ngờ bắt buộc đã đành - vì ngay cả loại thú lớn như hổ, báo, sư tử, voi v.v... cũng còn e dè, kiêng nể đến nỗi lắm phen phải bỏ chạy thục mạng thì đủ biết loài này dễ sợ như thế nào.
 
Là con vật chịu lạnh rất kém, cá sấu chỉ sống thật đông đảo tại vùng khí hậu ấm, gần xích đạo, nơi các eo biển, phá, vũng, lạch, khe suối, sông, hồ, đầm lầy trong rừng núi thâm u hay miền hoang dã ở nhiều quốc gia Trung, Nam Mỹ, Phi và Á Châu.
 
Thuộc loại bò sát sống cả trên cạn lẫn dưới nước, cá sấu mắt nhỏ, lỗ mũi bé tí xíu, đầu dẹp hay dầy, mõm dài hoặc ngắn tùy loại. Trung bình, toàn thân chúng đo được từ thước tám tới hai thước tư, do lớp da gồm những vẩy kết lại với nhau, kèm theo nhiều hàng gai cứng, mọc cao hẳn lên chạy dọc từ gáy đến tận chót đuôi. Khi bơi, cá sấu luôn luôn chìm hẳn mình dưới nước, ngoại trừ cặp mắt lơ láo quan sát cảnh vật chung quanh cũng như lỗ mũi để thở, cùng chuỗi gai lởm chởm trên lưng là nhô lên mà thôi, riêng bên cạnh tai có một lớp màng mỏng tự động che kín nhằm ngăn chặn nước khỏi lọt vào. Nhiều người cứ tưởng cá sấu bơi bằng chân, nhưng thực sự không phải như vậy đâu. Chính chiếc đuôi to lớn, rất khỏe lại dài gần với thân mình, được coi chẳng những là mái chèo đưa đẩy chúng lướt đi nhẹ nhàng, nhanh hay chậm, rẽ phải hoặc trái bằng cách quẫy sang hai bên, mà còn là vũ khí tự vệ và phương tiện kiếm ăn thật hữu hiệu. Nhờ bốn chân ngắn, cứng cáp với hai mươi móng nhọn, sắc bén, cá sấu có thể từ dưới nước phóng lên bở để đuổi theo con mồi lẹ như chớp, rồi khi tới gần, chúng xoay ngang đồng thời quất trọn chiếc đuôi vào đối thủ một đòn vũ bão khiến "nạn nhân" quỵ ngay lập tức. Bởi thế, người ta thường khuyên bất cứ ai lỡ gặp cá sấu, thì dù chúng đang tức giận vì đói hay yên lặng nằm nghỉ, cũng phải cẩn thận đề phòng. Chớ có dại đứng khơi khơi ngắm nhìn, kẻo có ngày bị chúng quất cho rập ngực, gãy xương sống, xương sườn rồi mất xác như chơi, vì cá sấu có nhiều cách kiếm ăn lắm.
 
Với thói quen chui rúc trong bụi cây hay dầm mình dưới khe nước đục kiên nhẫn rình mồi, toàn thân cá sấu lúc nầy trông chẳng khác gì khúc gỗ hay rễ cây lớn vất bỏ ngoài vũng bùn, vì màu sắc trên lưng chúng có thể đen sậm hay nâu xám, ngoại trừ dưới bụng lại trắng vàng. Do đó, nếu bất cứ con vật nào vô tình nhè leo ngay lên thân mình chúng mà đứng, hoặc chim chóc từ đâu sà tới đậu xuống cành lá trước mặt, là chỉ thoáng một cái, cá sấu đã quay ngoắt trở lại, dùng đuôi "đốn ngã", hay chồm lên cao "đớp" trúng mục tiêu, và xem chừng cầm chắc phần thắng. Nếu thú rừng - ngay cả thổ dân - lò mò lần xuống uống nước, rửa tay gần kề, cá sấu sẽ bất thần lao tới vun vút tấn công liền. Với lối "hành  nghề" điêu luyện như vậy, ít khi chúng chịu nếm mùi thất bại. Bắt được con mồi rồi, cá sấu ngoạm chặt giữa hai hàm cứng, bao gồm trên dưới tám chục chiếc răng nhọn hoắt, và nếu không nuốt trọn ngay được, chúng sẽ nhá nhá cho rập nát lung tung với mục đích gây thêm thương tích làm "nạn nhân" tê liệt sức đề kháng, bằng không thì "a lê hấp", xé nát từng mảnh hoặc lôi tuột ra giữa giòng nước dìm cho chết, sau đó mới ăn. No nê căng bụng đâu vào đấy, cá sấu nằm nghỉ, mõm há hốc hàng giờ để chờ một loài chim nhỏ bé bay tới chui tọt vào họng làm công tác "xỉa răng" cho mình, nghĩa là các chú chim này ăn hết các miếng thịt dắt trong kẽ răng cá sấu xong, đoạn cất cánh bay đi. Sau khi đã sạch sẽ tươm tất, cá sấu mới ngậm mõm lại. Giờ đây trông dáng điệu anh chàng có vẻ hiền từ, phúc hậu ra phết, nhưng ai mà tin được, phải không các bạn?
 
Như trên đã trình bày, cá sấu ăn bất cứ con vật gì, từ thứ lắt nhắt như tôm, cua, cá, ba ba, ếch, cóc, nhái, chim cho tới thỏ, sóc, chuột xạ và ngay cả hươu, nai, hổ, báo, sư tử v.v... chúng cũng sơi tuốt luốt. Người ta từng tìm thấy nhiều khúc xương sư tử cạnh giòng suối ở một khu rừng già có lắm cá sấu bên Phi Châu. Riêng với loài người, tuy cá sấu kiêng nể thật đấy nhưng khi túng quá chúng cũng chẳng tha, vì hàng năm con số nạn nhân nhất là trẻ em ở Nam Mỹ, Phi Châu và Ấn Độ bị cá sấu ăn thịt, hoặc tha đi mất hút khá nhiều.
 
Bạn có biết sức mạnh hai hàm răng cá sấu khi cắn đứt con mồi ra sao không? Sơ sơ chỉ có bốn tấn thôi, ngán chưa?
 
Cá sấu thích sống từng đàn từ mươi mười lăm con trở lên. Đến thời kỳ sinh sản, cá sấu cái lo đào, bới đất bên bờ sông thành các hang, hố đoạn cất giấu vào khoảng ba đến sáu chục trứng vừa đẻ - màu trắng xám, nhưng nhỉnh hơn trứng gà - rồi lấp bùn, đất hoặc cát và tha lá cây về phủ lên trên để che đậy. Hai tháng sau, nhờ ánh nắng mặt trời cùng hơi nóng trong lòng đất ấp ủ, trứng mới nở. Trước đó, cá sấu mẹ luôn luôn nghe ngóng và chờ đợi những tiếng "ho" khác thường từ đám trứng phát ra, nhờ vậy "mụ ta" biết đã tới lúc phải dọn dẹp các chướng ngại vật cho "lũ nhóc tì" chọc thủng lớp vỏ cứng bò ra ngoài. Ngay khi mới nở, cá sấu con chỉ dài chừng hai tấc và bơi được ngay. Do công lao bà mẹ chăm sóc bú mớm cả năm trời, chúng lớn như thổi, nghĩa là dài ngót một thước.
 
Để phân biệt hai loại cá sấu, người ta căn cứ vào hình dáng và địa điểm sinh sống.
 
a) - Cá sấu mõm dẹt lại dài chuyên sống vùng nước mặn nhưng cũng có thể ở cả nước ngọt nữa. Điểm đặc biệt là về mùa xuân, chúng hay rít lên những âm thanh kỳ lạ để mời gọi con cái tới gieo giống, vì thế thợ săn dễ tìm ra địa điểm trú ngụ. Loại này thường dài từ thước rưỡi tới gần năm thước và ở Mã Đảo (Madagascar), có con dài chín thước hơn.
 
b) - Cá sấu mõm dầy và ngắn chỉ sống ở nước ngọt và khác hẳn với loại trên, hai mõm ngậm chặt, hai hàm đều có mép che kín tất cả răng lợi. Trung bình nó dài từ hai tới sáu thước.
 
Xưa kia người Ai Cập coi cá sấu là con vật linh thiêng nên được dùng để điều chế thuốc ướp xác. Ngày nay, thợ săn giết hại cá sấu bằng lao, tên tẩm thuốc độc hoặc súng bắn hạ vì các tuyến xạ hương trong mình cá sấu dành làm nước hoa, mỡ của nó để chạy máy, nhất là bộ da quý giá bán cho các nhà làm giầy, dép, thắt lưng, ví, bao kính, dây đồng hồ v.v...
 
Cá sấu chỉ sống trong vòng ba mươi năm thôi.
 
 
ĐẶNG HOÀNG       
(sưu tầm)            
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 68, ra ngày 10-12-1972)
 

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2025

Góc Phố Quen Mùa Đông

 

 

 

 

 

 

Góc phố quen mùa đông

Bỗng chiều nay tưng bừng

Nhạc giáng sinh rộn rã

Vọng về tiếng chuông ngân


Góc phố quen mùa đông

Đã đến mùa Noël

Đèn lung linh chớp tắt

Soi ngõ vắng không tên


Góc phố quen mùa đông

Giữa khung trời đêm vắng

Những ánh sao lóng lánh

Như trái châu cây thông


Qua cửa hiệu đầu đường

Sau lớp cửa bóng loáng

Bánh thơm lừng bắt choáng

Mùi kem, bơ, rượu nồng


Góc phố quen mùa đông

Giờ trang hoàng lộng lẫy

Giấy trang kim bóng bẩy

Tô điểm cành cây thông


Góc phố quen mùa đông

Chào đón đêm giáng sinh

Lũ trẻ nôn nao nhất:

Đợi quà ông Noël...

                       Thơ Thơ
            (Bút nhóm Hoa Nắng)

Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2025

Buổi Chiều Ở Bãi Biển


Buổi chiều mặt trời sắp sửa đi ngủ thì bầu trời mang một khuôn mặt hồng hào và êm dịu như một bản nhạc cổ điển mà em vẫn nghe vào buổi tối. Ở trong nhà em, những ngọn đèn màu vàng đã rủ nhau thức giấc, tia nhìn nóng nảy của chúng khiến em cảm thấy nhức mắt và muốn chạy trốn. Một mình em lững thững ra vườn để được ngắm nhìn vẻ tàn tạ của hoàng hôn và để được những luồng gió biển chạy vào trong tóc. Khu vườn nhà em bây giờ trông có vẻ buồn bã quá. Những chiếc lá cây trong vườn đã chuyển màu xanh thẫm và những bông hoa thì ủ rũ không mỉm cười đòi "bắt bồ" với em như vào lúc sáng sớm nữa. Tất cả đều mang một vẻ buồn ngủ và trên khuôn mặt hình như còn lộ vẻ luyến tiếc một buổi chiều thật đẹp ở miền biển. Từ khu vườn em đi dần ra bãi biển, những gót chân của em in dài trên bãi cát mà không sợ bị ai xóa nhòa hết. Vì giờ này mọi người đều không thích ra biển đâu. Họ còn bận ngôi xung quanh một chiếc bàn tròn trong khu vườn để kể cho nhau nghe những điều vui buồn trong một ngày ở bãi biển. Cũng có người mơ mộng lắm cơ. Họ không nói chuyện mà chỉ ngồi im, đôi mắt thì xa xăm nhìn lên bầu trời. Em chắc rằng họ đang nghĩ dến một người thân yêu nào đó ở phương trời xa xôi. Chắc chắn là như vậy rồi vì em thấy những người ấy đang mỉm cười. Giống như em, khi nghĩ đến những người thân yêu em cũng hay mỉm cười và đôi mắt xa xăm nữa. Bãi biển bây giờ vắng lặng. Chỉ có gió, em và những con dã tràng nhỏ xíu. Tụi nó chạy lăng xăng trên bãi cát khiến em cảm thấy nhớ những đứa em bé bỏng của em ở nhà quá. Những đứa em của em cũng thường chạy đùa lăng xăng trên cát như những con dã tràng vậy. À em quên, ở bãi biển còn có sóng nữa chứ. Ban nãy em quên kể đến nó nên bây giờ sóng cứ chạy vào bíu chặt lấy chân em hoài. Như muốn bảo "hãy để ý đến tôi với nhé!"
 
Em ngồi trên bãi cát để nhìn ra khơi. Biển màu xanh. Mây ở trên trời cũng xanh xanh nữa. "Chắc mây và biển nó là chị em với nhau hay sao mà thường mặc áo có màu giống nhau như thế?" Đó là câu hỏi mà em Liên của em thường nhắc đến khi hai đứa em đến thăm miền biển. Bây giờ cứ nhìn màu xanh ấy mà em thấy nhớ nhà, nhớ những người thân yêu đang sống ở thành phố. Bởi vì màu xanh khiến em nghĩ đến những lá thư tha thiết và thân yêu của những người đó gửi đến cho em vào mỗi buổi sáng. Từng làn sóng ở ngoài khơi tràn vào bờ và bao bọc lấy bàn chân của em. Sóng muốn rủ em ra ngoài kia, có nhiều gió mát hơn nhưng em không thích. Bây giờ em chỉ muốn ngồi im một chút để nghĩ đến những người thân yêu. Em miên man nghĩ đến mái tóc đang xanh như một rừng cây bỗng lấm tấm những điểm trắng của bố, đến nụ cười hiền dịu như một ngọn nến của mẹ và những khuôn mặt láu lỉnh, nghịch ngợm như làn sóng của những đứa em ở nhà. Tất cả những hình ảnh đó em đều đặt tên là "tình thương", vì nó đã khiến cho lòng em cảm thấy êm dịu mỗi khi nghĩ đến. Nhưng một đôi khi "tình thương" cũng khiến em cảm thấy buồn bã nữa. Đó là khi em nghĩ rằng mái tóc của bố sẽ càng ngày càng bạc trắng, nụ cười của mẹ sẽ ngày càng yếu ớt như ngọn nến nhỏ tàn dần và những khuôn mặt láu lỉnh của các em em sẽ có ngày phải cau lại vì những buồn bực, chán nản chưa từng có trong chuỗi ngày thơ ấu. Ôi! Có gì buồn hơn nữa hay không? Khi những hình ảnh đó cứ như những nốt nhạc buồn ẩn nấp trong trái tim em và thỉnh thoảng lại rung nhẹ lên khiến cho trái tim em phải se sắt? Những lúc chợt nghe thấy những nốt nhạc buồn ấy em chỉ còn muốn khóc và nhắm mắt lại để mà ước mơ mà thôi. Vì ước mơ nó là người rất trung thành của em. Những lúc em buồn thì ước mơ hay tìm đến. Nó nhẹ nhàng dỗ dành và ngăn cản thật dịu dàng để những giọt nước mắt của em chỉ se sẽ dâng lên khóe mắt như chiếc hồ nhỏ chứa một ít nước mà không bị tràn ra ngoài một chút nào cả. Những lúc như vậy ước mơ thường thì thầm kể cho em nghe một câu chuyện thần tiên. Ở trong đó có rất nhiều hình ảnh vĩnh cửu làm cho em sung sướng. Đó là một rừng cây cứ xanh mãi, một ngọn nến không bao giờ tàn lụi theo thời gian và cả những  làn sóng chỉ biết đùa nghịch vui vẻ như một đàn bươm bướm mà không bao giờ phải trôi một cách lặng lẽ cả. Em đã cám ơn ước mơ. Vì câu chuyện thần tiên của ước mơ đã khiến em được vui vẻ. Ước mơ đã bảo với em là mái tóc của bố, nụ cười của mẹ và nét vui vẻ của các em em đều giống như những hình ảnh trong câu chuyện thần tiên mà ước mơ đã kể. Nhưng... buồn làm sao! Khi ước mơ bỏ em đi rồi thì em chỉ còn biết buồn bã và khóc mà thôi. Bởi vì em biết không bao giờ, không bao giờ mái tóc của bố, nụ cười của mẹ và nét vui vẻ của các em em có thể vĩnh cửu như những hình ảnh của ước mơ được...
 
Buổi chiều tàn dần. Những tia nắng màu hồng cuối cùng của mặt trời đã dần dần biến mất. Ông trời đã thổi xong nồi cơm chiều và sửa soạn tắt bếp để dùng bữa cơm tối. Bây giờ em phải trở về nhà thôi. Biển ở đằng sau lưng em. Gió và sóng cũng ở đằng sau, chúng tiễn chân em một quãng ngắn và hẹn hò: "chiều mai nhé!!!..."
 
 
DAISY       
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 56, ra ngày 1-11-1966)
 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>