Thứ Tư, 31 tháng 12, 2025

Ngày Cuối Của Năm Cũ




 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngày cuối năm nên phố xá đông người

Năm sắp hết và buổi chiều sắp hết

Tiếng cười nói chẳng khi nào nghỉ mệt

Vì niềm vui rộn rã đón tân niên 

Ngày cuối cùng chắp nối ngày đầu tiên

Mắt trong mắt long lanh niềm hạnh phúc

 Tay trong tay cho trọn lành lời chúc

 Năm mới vui - thành đạt với vận may

 Hẹn gặp lại  ngày sau lúc chia tay

Hãy ngủ ngon và giã từ năm cũ!

                                           Nhã Uyên

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2025

Hạt Mưa Đầu Mùa

 
Những cơn mưa nặng hạt dài lê thê bắt đầu trở về thành phố. Và một thói quen nào đó, không hiểu có tự bao giờ, đã khiến cho Vy dừng bước bên khung cửa sổ đưa tầm mắt nhìn vơ vẩn. Những buổi chiều mưa rơi vẫn là những lúc Vy buồn nhất. Và khung cửa sổ nhỏ nhắn vẫn là vị trí thông thường của Vy. Vy đứng lặng nhìn mưa rơi. Những hạt mưa từ một cõi xa xăm ngút ngàn nào đó rơi xuống và vỡ tan như những viên kim cương trong suốt. Gió len nhẹ nhàng mơn trớn cùng với những âm thanh của mưa bay như một khúc nhạc êm êm thánh thót. Vy thu mình trong chiếc áo len dày cộm, màu tím mà mơ màng rằng bàn tay mẹ đang trìu mến vuốt ve ấm áp.

Nhớ ngày xưa khi ba còn đi làm, và lúc này là chính những lúc mà Vy cho là sung sướng nhất. Vy nũng nịu bảo mẹ phải bắt đền cho chiếc áo đầm khác vì chiếc này vừa bị vấy mực hôm qua. Mẹ dỗ dành âu yếm mua vải và cắt may cho Vy một cái khác. Và những đêm Đông lạnh như hôm nay, Mẹ pha sữa cho Ba và Vy uống. Mẹ bảo trời lạnh thế này uống sữa ấm bụng. Và mẹ đút từng muỗng sữa vào miệng Vy, bảo Vy uống nhiều cho mập. Vy thấy ngọt lịm đầu môi và thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Những tháng ngày hạnh phúc bây giờ vụt bay xa.

Vy nhớ nhiều những buổi chiều tan học, Mẹ đến đón Vy về. Mẹ và Vy cùng đi trên con đường ngập lá me bay. Vy chả thích đội mũ vì để như thế Vy sẽ sung sướng khi thấy lá me bay vương lên tóc. Và lúc ấy, Vy đón nhận những tiếng mắng yêu của mẹ đầy trìu mến. Vy sẽ ôm hôn Ba khi về đến nhà và khoe rằng bé Vy của Ba tháng nay đứng cao. Để hôm sau Ba mua về thưởng Vy một hộp bánh thật ngon. Hoặc giả Ba sẽ cho Vy lên tận nơi đón anh Thục về chơi cuối tháng... Vy nghe nuối tiếc len nhẹ vào hồn khi chuỗi ngày dĩ vãng chợt hiện về. Vy nhớ mơ màng một câu châm ngôn: " Người ta luôn luôn nuối tiếc dĩ vãng, hờ hững hiện tại, và mong ước tương lai." Thật vậy, Vy thấy mình tiếc nuối chuỗi ngày thơ mộng, nhưng mơ ước dâng đầy trong tim khi nghĩ đến ngày mai. Giấc mơ nào đối với Vy cũng đẹp, thêu dệt bằng gấm hoa bằng những chuỗi yêu thương vụng dại đong đầy trên mười ngón tay và tràn dâng trong vùng ký ức.

 Rồi mùa xuân trở về với Vy thơm ngát hương yêu của những loài hoa mong chờ ánh nắng. Nhớ những buổi sáng theo Ba Mẹ đến nhà thờ lập lại những ngôn từ mà Mẹ vừa dạy tối qua. Hay nhảy lên vui mừng khi Mẹ may cho một chiếc áo đầm màu hồng mơ ước. Những bước chân ngập ngừng trên con đường Võ Tánh nghe tiếng chim ríu rít gọi Hạ về. Nhớ nhung chợt bay xa vời vợi tới một phương trời có mây hồng giăng mắc và ánh mắt thiết tha của Ba, của Mẹ, của Anh Thục và của áng mơ mùa Hạ. Hạ của núi rừng, hạ của bãi biển dài và tiếng thông reo trên bãi cát trắng muốt ôm hôn gót chân hồng lóng lánh dưới ánh nắng và dịu dàng. Và rồi, đám mây chợt xám lại trong những lần ngơ ngác theo mẹ vào trường. Trường học yêu dấu nhưng ngỡ ngàng vì xa lạ. Những phút giây nhìn vớ vẫn qua cửa kính thấy lá vàng rơi và lá cây xào xạc. Hoặc những lúc tập làm thơ gãy đàn hát những khúc nhạc tình êm ái của Phạm Duy mơ màng nghe tiếng khen của anh Thục. Gió mùa Thu chợt bay đi để lại những trận mưa vội vàng nặng hạt. Tiếng mưa rơi là một thứ âm thanh buồn muôn thuở. Những đêm đông lạnh lùng uống từng ngụm sữa nhỏ do bàn tay Mẹ pha chế. Nghe ngọt lịm đầu môi và ngủ vùi trong tiếng ru ấm áp của Mẹ, trong da thịt thơm ngát mùi hương mặn nồng của tình mẫu tử. Gió Đông cuồn cuộn thổi như tiếng sóng vỗ vào mạn bờ khi có cơn mưa lớn. Bốn mùa của thời gian trôi qua đều đặn và Vy thấy luyến nhớ xa xôi trở về hồn mình với những ngọn nến hồng mừng ngày sinh nhật đi qua trong đời. Ơi! Tuổi thơ bay ngang vụt mất trong nháy mắt thương yêu. Cho em xin những lời ngọt ngào thân ái còn đọng mãi trên làn môi tươi thắm. Cho em xin một nụ hồng vương mãi trên áo để được sống trong vòng tay ấm áp của Ba, trong sự vuốt ve trìu mến của Mẹ, trong tiếng cười như pha lê của anh Thục và trong sự hồn nhiên mặn nồng của tuổi ngọc ngà. Giọt nắng chợt về lung linh màu mắt biếc ngây tròn khờ dại. Như những buổi sáng sương còn dày đặc, Vy bước đều đều trên con đường quen thuộc, nghe tiếng guốc khua tìm lại dĩ vãng ngày xưa. Ngày xưa mến yêu trong sáng quá. Và ngất ngây say sưa trong khung trời mơ mộng mà nghe như giọt nắng hồng vừa về với ánh mắt trong xanh và đan chặt trên mười đầu ngón tay thon dài trắng mượt. Nhớ những chiều thu đi học về ngã đầu vào lòng Mẹ tìm hơi ấm và bị mẹ mắng yêu chế giễu. Những trưa hè nắng gắt ngủ vùi trong lòng mẹ với tiếng lá cây xào xạc và tiếng quạt đều đều của Mẹ. Và rồi những tiếng cười hồn nhiên thơ ngây của Vy và Anh Thục phá tan những lần giận hờn của Ba Mẹ mà Vy biết được từ ánh mắt dung hòa của Ba... Từ con đường thân yêu có hai hàng cây cao thật cao đan chặt vào nhau ở tận trên ngọn đến bàn ghế quen thuộc ở lớp đều chứa đầy những kỷ niệm dễ yêu. Tiếng giảng bài trầm ngâm của Thầy Cầm và những lần khẻ tay vì làm bài không được làm Vy thấy vui vui. Sống lại với kỷ niệm và sống lại với những khuôn mặt thân yêu của lũ bạn. Con bé Quỳnh có mái tóc được bím lại bằng hai cánh bướm vàng nhạt và chiếc áo đầm cùng màu trông dễ thương như một công chúa. Nào là gương mặt thông minh của Ngọc, cặp mắt sáng của Thu và tiếng cười lanh lảnh của cô bé Thúy. Nhưng Vy yêu nhất cô bé có cái miệng nhỏ thật nhỏ với chiếc váy màu thiên thanh và đôi giày cao cổ. Cô bé mang một cái tên thật đẹp: Ly Ly. Vy nhớ buổi đầu tiên đến làm quen với Ly Ly bằng một cái kẹo vừa mua. Vy nhớ rõ cặp mắt của cô bé chớp chớp cảm động. Hoặc những lần Vy tặng cô bé một tấm hình ép những bông hoa Vy hái dọc đường. Và bây giờ, Vy thấy mình lớn lạ lùng. Anh Thục bảo Vy đã thành một cô gái rồi. Vy không chịu vì muốn mãi mãi sống trong vàng son của tuổi thơ...

Vy ôm chiếc máy truyền thanh áp sát vào tai nghe ngóng. Tiếng hát của Khánh Ly lâng lâng nhẹ nhàng: "Em đứng lên gọi mưa vào Hạ. Từng cơn mưa - từng cơn mưa, từng cơn mưa - mưa thì thầm dưới chân ngà..." Và những giọng ca của Thái Thanh cao vun vút lên xuống như tiếng gió ngàn, Hà Thanh ấm áp trong những phiên khúc buồn thật buồn...Vy nghe tiếng chân bước của ai lao xao trên con đường sỏi đá. Vy chắc là Mẹ đi đâu về. Nhưng Vy nhận ra và reo lên mừng rỡ:

- A!... Anh Thục về Mẹ ơi!...

Mẹ nghe tiếng ồn ào vội chạy ra cũng reo lên mừng rỡ. Vy thấy Anh Thục cúi xuống có lẽ anh ấy cảm động. Chiếc bánh măng to lớn được mẹ làm ngay sau đó. Vy dắt tay Anh Thục vào phòng mình và hai anh em vừa nói chuyện vừa ăn bánh. Anh Thục hỏi Vy:

- Ba đâu Vy? Đi làm rồi à?

- Chưa, Ba còn ngủ.

Anh Thục định chạy qua phòng tìm Ba nhưng Vy kéo tay anh lại:

- Để Ba ngủ cho yên giấc anh ạ!

Và Vy cùng anh Thục nói chuyện vui vẻ. Anh Thục bảo Vy còn nhớ những lúc xa xưa giành nhau chiếc bánh nhỏ rẻ tiền. Vy thấy xấu hổ. Anh Thục hỏi Vy:

- Bây giờ Vy còn háu ăn như khi xưa không hè? Nếu Vy nói có, anh sẽ cho Vy cả dĩa bánh này, anh không ăn và sẽ ngồi nhìn Vy ăn mà thôi.

Vừa nói, Anh Thục vừa đẩy dĩa bánh về phía Vy vừa cười cười như chế diễu. Vy quay mặt nói chữa:

- Bây giờ Vy lớn rồi chứ bộ.

- Vâng, lớn thật lớn.

Ừ nhỉ! Vy thấy mình lớn hẳn. Mái tóc bum bê ngày xưa biến mất để cho những sợi tóc dài ngang vai óng ánh. Và bây giờ, Vy biết làm dáng, chải lại mái tóc hoặc liếc nhìn mình vào gương. Vy sửa soạn cho chiếc áo thật thẳng, đôi dép thật đẹp và chiếc quần thật gọn. Và ánh mắt, ánh mắt ngày xưa luyến ái ngây tròn chợt vương một chút xuyến xao, mơ mộng. Anh Thục vẫn chế Vy khi Vy nghĩ ngợi vẩn vơ. Hoặc có lúc, Anh Thục liếc nhìn Vy tập làm những vẫn thơ vụng dại, biên biên, xóa xóa. Anh Thục gọi Vy:

-Nghĩ gì mà ngớ ngẩn thế Vy?

Vy giật mình và mỉm cười:

- Anh thấy Vy lớn chưa hả?

- Lớn và lạ ghê Vy ạ. Anh biết một đám mây hồng nào đó vừa bay vào ánh mắt của Vy.

- Bậy nà. À mà làm sao anh Thục biết chứ?

-Vì anh thấy Vy thường mơ mộng, đôi lúc anh thấy Vy ngớ ngẩn nữa. Anh cũng biết là con tim Vy xao động như khóm lá ngoài vườn vậy.

Vy chớp nhẹ đôi mắt.

- Thật hả anh?

- Ừ... Con người ta chỉ sống với những giây phút đó thôi Vy ạ! Những giây phút mà theo anh thì đẹp nhất ở đời người. Anh thích Vy của anh sống trọn vẹn với tuổi ngà ngọc. Mắt của Vy sẽ không một vầng mây đục giăng tơ. Và trong ánh mắt đó, Vy sẽ thấy những thiên đường tươi sáng. Sáng như mây trời mùa hạ và đẹp như những áng thơ ca ngợi TÌNH THƯƠNG.

Anh Thục nhìn Vy thương mến:

- Anh sợ rằng một hạt mưa nào đó vương vào đôi mắt Vy sẽ làm cho Vy nhớ nhung nhiều thật nhiều. Hạt mưa trong lắm. Trong như những hạt kim cương và lóng lánh như những giọt nắng thủy tinh trải dài trên công viên. Anh biết là lúc ấy, con tim Vy chợt lao xao nhưng sung sướng. Anh đã sống qua thời gian ấy rồi Vy ạ! Đó chính là thiên đường và thiên đường lúc nào cũng đẹp. Nhất là thiên đường tuổi trẻ - thiên đường tuổi trẻ luôn luôn được dệt thành với những ước mơ cao vời vợi, những huyền thoại hoang đường và những ánh mắt thiết tha. Anh mong rằng, thiên đường ngà ngọc ấy còn sót lại trong anh sẽ là những ánh đèn trong đêm tối, những tía sáng của mặt trời rực rỡ trong em và trong hồn những người trẻ hôm nay.

Vy cảm động:

- Anh Thục vẫn còn trẻ mà. Và dĩ nhiên là thiên đường đang ở trong anh chứ?

- Ừa... Những giây phút này anh cũng cảm thấy sung sướng thật. Nhưng giây phút đầu tiên nhận thấy thiên đường đang mở rộng trong tâm hồn mình vui hơn Vy ạ! Anh bước vào thiên đường như bước vào một thế giới khác, có toàn hoa thơm và cỏ lạ.

- Thiên đường tuổi trẻ vui lắm sao anh?

- Vui và đẹp như ước mơ của tuổi trẻ vậy.

- Thích nhỉ!

Vy mơ màng răng thiên đường này chỉ có mưa hồng giăng lối. Mưa trong mắt, trong hồn bằng những giọt hồng hy vọng. Vy và anh Thục nói chuyện mãi mãi và anh Thục luôn luôn ca ngợi THIÊN ĐƯỜNG của anh. Theo anh thì THIÊN ĐƯỜNG và TÌNH THƯƠNG đã nuôi sống con người.

 Anh Thục từ giã Vy chiều hôm đó để còn kịp buổi học sáng mai. Vy thấy buồn buồn. Bây giờ Vy bắt đầu nghĩ đến thiên đường và nghe ước mơ dâng đầy. Ngoài trời mưa rơi nhè nhẹ bay bay trong gió. Vy nhớ những chiều mưa bay, Vy và My My - cô bạn bé học một lớp - cùng đi trong mưa. Con đường từ nhà đến trường ngập chìm trong tiếng lá cây xào xạc và mưa hồng giăng giăng. Vy và My My bước thật chậm. Cô bé My My thích mơ mộng kia bảo rằng thích làm người đi trong mưa bay. Vy thấy mình bé nhỏ trông như một hạt cát trong bãi sa mạc. Mưa bay bay vương lên mái tóc của hai cô bé và thấm ướt tà áo dài thơ mộng. Vy yêu mưa như yêu tiếng nói và đôi mắt nai của My My. Tiếng nói trong vắt như tiếng hót của mấy chú chim ở đầu ngõ nhà Vy, đều đều như tiếng suối róc rách chảy xuống khe đá gập ghềnh trong rừng vắng. Và đôi mắt, đôi mắt mở to thật to trong sáng như bầu trời mùa hạ. Vy không hiểu đôi mắt bồ câu ấy có mây hồng bay vào chưa? Và Vy đang sửa soạn đến nhà cô bé đây. Vy bước ra khỏi nhà và nghe tiếng chim hót gọi chiều về. Mây giăng trên khắp bầu trời u ám. Vy đi dưới hai hàng cây cao và mái tóc bay bay trong gió chiều. Vy thấy lạnh chừng như muốn run lên. Vy bước thật nhanh và dừng lại trước ngôi nhà có giàn hoa giấy tím ngát. Vy bấm chuông. My My chạy ra đón Vy với nụ cười thật tươi nở trên môi cô bé. My My kéo Vy ngồi xuống chiếc ghế xích đu dưới giàn hoa giấy. Cô bé hỏi Vy:

- Vy đi chơi à? Siêng ghê hỉ? Chả bù mấy hôm trước nằm nhà chờ My đến.

Vy phân bua:

- Vy ở nhà buồn quá My ạ! Anh Thục mới về thăm Vy khi sáng và bây giờ anh ấy đi rồi.

- Sao vội thế?

- Sáng mai ảnh có giờ học mà.

- Ừ... chắc khi này anh ấy vui hỉ?

- Ừ... khi này anh nói chuyện "tếu" lắm My ơi!

- Anh ấy nói sao mà Vy bảo là "tếu" nhỉ? Nói mau cho My nghe với.

Vy nhìn bạn:

- Ảnh bảo là trong mắt của Vy vừa có một đám mây vương. Mây hồng My ạ.

- Sao ảnh biết được?

- Vì ảnh nói là người con gái nào chả vậy. Mộng mơ rồi mơ mộng. Anh ấy còn bảo là tuổi trẻ chúng mình có một thiên đường. Thiên đường đẹp lắm và con người được nuôi sống bằng THIÊN ĐƯỜNG và TÌNH THƯƠNG.

 -Chà! Anh chàng triết lí quá ha?

- Ừa. Mình hỏi ảnh có thích thiên đường đó không? Anh nói là nếu không có thiên đường thì con người trở nên khô khan và chai đá. À ảnh có hỏi Vy đã bước vào thiên đường chưa?

- Rồi Vy trả lời sao?

- Vy nói là không biết. Anh cười và bảo là Vy dối ảnh.

- Thế Vy có chống chế không?

- Vy cũng chỉ cười mà thôi. Chắc là có mà chống gì nữa hở My?

- Vy lạ quá nhỉ?

- Ừ nhỉ!

Vy thấy mình ngớ ngẩn thật. Vy nhìn sâu vào mắt bạn và nhận thấy đôi mắt của cô bé chớp chớp. Vy mỉm cười. Chắc My My cũng cùng một tâm trạng với Vy. Nghĩa là một cơn mưa đầu mùa từ một đỉnh trời thương yêu nào đó vừa bay ngang vào ánh mắt thênh thang và len vào hồn cô bé như làn gió mùa Thu nhớ nhung ưu ái. Khóm hoa giấy trên đầu Vy chợt xao động vì gió ở ngoài thổi tạt vào. Vy và My My nói chuyện vớ vẩn một lúc và từ giã nhau. Bước chân cô bé chậm chạp ngập ngừng trên lối đi lát sỏi. Những viên sỏi tròn tròn lấm tấm trắng trông qua như một tấm thảm hoa quí phái. Vy thấy hồn ấm áp dưới cơn mưa lướt thướt và tiếng rì rào của bước chân khua đều trên lối sỏi...

                                                                            * 

 Chuỗi ngày rồi cũng qua thật nhanh cho mắt Vy hoen buồn thương nhớ. Tuổi thơ xa xưa trở về với quá khứ trong muộn phiền và tiếc nuối ngẩn ngơ. Mười bốn mùa xuân đi qua đời Vy như một cơn gió. Và hiện hữu, Vy còn lại những ưu tư lan nhè nhẹ trong vùng ký ức với những giọt buồn rơi rơi tha thiết. Mùa sinh nhật của Vy trong tiếng mưa rơi nhè nhẹ, Vy vui thật vui bên bạn bè thân thuộc, ba mẹ yêu dấu trong căn phòng ấm áp với tiếng cười của anh Thục. Năm nay, mùa Sinh Nhật thứ mười lăm trở về với cô bé. Bầu không khí chợt nhiên Vy thấy xa lạ. Trong ánh mắt thương yêu của Ba, trong cử chỉ nồng nàn của mẹ, trong tiếng nói quen thuộc của anh Thục và trong những chuỗi cười hồn nhiên của bạn bè, Vy nghe giọt hồng dâng lên đôi má. Ánh mắt Vy thênh thang long lanh trước những ngọn nến hồng vui mừng lên đến tột đỉnh trong những lời chúc tụng đượm màu thương mến. Cơn bâng khuâng làm cô bé ngẩn ngơ xao xuyến. Ngày tháng chợt dừng lại trong những lần nhớ nhung, nghĩ ngợi. Vy vuốt ve những gói quà Sinh Nhật với những tấm thiệp thêu dệt bằng những vần thơ vụng về do cô bạn bé nhỏ kết thành. Màu xanh lạnh lùng của gió mưa, màu vàng ấm cúng của những gói quà và màu hồng trong ánh mắt Ba Mẹ. Ơi! Có nghe chăng Ba Mẹ, kính yêu dâng lên tràn đày hồn con trong nỗi vui sướng đến nghẹn ngào cổ họng. Hôm nay con biết thế nào là tình thương của Mẹ, thế nào là khổ nhọc của Ba. Muộn phiền về trong tiềm thức kết chuỗi bằng dây thương yêu nối chặt tình người. Ngày còn bé đến hôm nay con được nuôi sống bằng mồ hôi của Ba và hơi thở của Mẹ. Và trong ánh mắt, có thấy chăng? Hương thơm về đây kết tụ giọt nồng. Bạn bè hỡi, và những người quen thuộc, hãy vui lên đón ánh dương dang ló dạng. Thế hệ hôm nay đó. Những mầm non được nuôi sống trong yên lành đang vươn cao sức sống... Mười lăm ngọn nến hồng tắt đi trong cơn bâng khuâng tiếc nuối. Bây giờ đây, cái gì đối với Vy cũng đẹp. Từ cái lọ cổ ở trong tủ kính màu nâu đến cái nơ xinh xinh be bé ở trên tóc đều là những vật Vy yêu thích. Con đường Võ Tánh có hai hàng me cao thật cao đan vào nhau ở đỉnh thân mật làm Vy thích chi lạ... Những bông nến lập lòe tỏa ra những ánh sáng sưởi ấm lòng Vy. Vy nghe thương sao lứa tuổi mười lăm dâng lên rào rạt...

 Và chiều nay, con đường ngập lá me bay đón gót chân cô bé. Mưa vẫn nhẹ nhẹ rơi và tiếng chân Vy vẫn khua đều trên lối sỏi. Vy nhớ kỉ niệm đến nghẹn ngào. Nhưng Vy lại nghĩ, Thiên đàng tuổi ngọc đang gọi mời nhung nhớ. Và bước chân cô bé vẫn lạc lỏng trong những làn gió lạnh của chiều Đông nghe hồn ướt át. Con đường về nhà thênh thang trong tiếng mưa êm đềm thương nhớ...
 

 Đ.T. MINH HIỀN    

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 166, ra ngày 1-12-1971)
 

Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2025

Cánh Đồng Tuổi Nhỏ

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Bé mời chị dạo một vòng đồng cỏ,
Tay bé đây chị nắm lấy đi nào.
Chị xem kìa muôn chim hót xôn xao
Đón chào chị bằng điệu chuyền nhí nhảnh.
 
Đồng cỏ non chẳng bao giờ hoang lạnh,
Tiếng reo ca đàn em bé nô đùa
Nắng trải vàng, ồ! nắng ấm ghê chưa?
Hoa đua nở, chị tha hồ mà hái.
 
Thảm tơ này kết bằng muôn cỏ dại
Mỏi chân rồi mình ngồi nghỉ ở đây
Thích ghê hông? vì bóng mát trải dài.
Chị khát hở? Này mận chùm trĩu nặng 
 
Đẹp ghê cơ, đôi bướm xòe cánh mỏng
Lượn chập chờn trên khóm cúc vàng tươi.
Đồng cỏ non xinh xắn nét môi cười,
Chị có thích thăm cánh đồng tuổi nhỏ?
 
                                                 PHƯƠNG VY
 
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 81, ra ngày 15-11-1967)
 

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2025

Một Bức Thư


Hôm nay nhận được thư của anh Quang, anh ấy đang học Nông Lâm Súc trên Bảo Lộc, cả nhà vui mừng. Suốt 9 tháng vắng tiếng của ảnh cả nhà cũng vắng, nay được tin cả nhà đều sung sướng. Tôi cùng các em tranh nhau đọc, tôi lớn hơn cả nên giành được, ngồi đọc cho cha mẹ nghe. Trong thư anh Quang nói rất nhiều nhưng đại khái là: hỏi thăm sức khỏe cả gia đình, nói về sự học của anh và cuối cùng là một tin mà cả nhà đang đợi đó là tin ngày anh về để nghỉ hè. Trong thư anh ấy viết như sau:
 
" ... con bắt đầu thi đệ nhị lục cá nguyệt, ngày nhà nhận được thư có lẽ con cũng đã thi được một nửa môn học, con hy vọng sẽ làm được bài để khỏi phụ lòng mong đợi nơi ba má, con sẽ cố gắng hết mình. Sau khi thi xong con sẽ về vào ngày 1-5. Thôi con xin dừng bút và xin chúc ba má và các chị em vui mạnh. Các chú nhỏ, anh về sẽ có quà. Con của ba má. Quang."
 
Đọc đến chỗ anh Quang bảo đừng ra đón tôi buồn quá, lâu lâu ảnh mới về một lần mà tôi không được đón, buồn thật. Trong khi đó các em tôi nhảy múa, đứa chỉ lịch bảo: hôm nay 29 rồi; đứa khác họp nhau bàn về quà mà anh Quang sẽ mang về. Nghe các em bàn tôi đỡ buồn. Tôi chợt nhớ đến cái ná mà tôi đã dặn anh Quang, anh ấy hứa là sẽ lựa thứ gỗ tốt để làm. Tôi liên tưởng đến cái ná bằng gỗ lim chắc chắn, sợi dây thun dài, tôi sẽ quàng vào cổ hoặc nạp một viên đạn rồi giương ra bắn một chú chim, chắc "xôm" lắm. Nhưng việc cần là phải đón cho bằng được anh Quang.
 
Sáng ngày 1-5 cả nhà rộn lên, mẹ tôi mua thức ăn nhiều hơn mọi hôm lại toàn thức ăn ngon, chắc bữa cơm trưa nay của gia đình tôi lớn lắm. Hai chị cả của tôi cũng vậy, nhớ thương em trai nên cũng lăng xăng, chị quét nhà, chị nấu bếp. Đứa em gái kế tôi thì đang lo vật dụng để làm bánh, bánh bông lan. Mấy đứa nhỏ chạy ra chạy vào, nhà thật ồn nhưng ba mẹ tôi, chị tôi và cả tôi cũng không la, cho chúng vui một bữa. Chớp mắt đã tới 11 giờ rồi. Tôi mặc quần áo xin phép ba mẹ đi nhưng tôi không bảo là đi đón anh Quang mà bảo đến nhà thằng bạn có việc. Hôm nay tôi nói dối ba mẹ nhưng tôi tin ba mẹ sẽ tha thứ cho tôi vì tôi đi đây không phải là đi chơi mà đi mang về sự vui mừng cho gia đình. Ba mẹ chấp thuận, vui mừng tôi vội vàng ra xe, xe mô bi lét. Ra khỏi cổng tôi chạy khá nhanh. Tháng này vào lúc nghỉ hè, lại buổi trưa nên đường khá vắng. Vừa chạy tôi vừa nghĩ đến anh Quang, chắc anh ấy cũng có da thịt lắm. Bảo Lộc trời lạnh mà chạy khá nhanh nên tôi tới bến xe mau, nhìn chỗ đậu xe của hãng xe đò mà anh tôi thường đi, không có một xe nào. Xem đồng hồ hơn 11g rồi, tôi lại chỗ bán vé của hãng xe đò đó hỏi giờ về của các xe, họ bảo "Hôm nay có hai chiếc về, một chiếc 11g30, một chiếc 12g, toàn là học sinh Nông Lâm Súc". Tôi nghĩ anh Quang sẽ về bằng xe tới Saigon lúc 11g30 vì anh ấy hồi hộp lắm, chắc sẽ đi sớm để mong về cho sớm.
 
11g30 rồi, một chiếc xe đò về tới, tôi khen thầm hãng xe đò đi về thật đúng giờ, tôi đẩy xe tới gần để xem. Đang ngóng cổ ngó chợt tôi nghe tiếng gọi: "Long". Nhìn về phía tiếng gọi, tôi vui mừng lẫn xúc động: anh Quang của tôi đang nhìn tôi, miệng tươi cười, tôi cũng cười theo, chạy tới cầm chiếc va li anh vừa đưa ra. Khi tôi tới gần, anh vui mừng nói giọng trách "Anh bảo đừng ra mà cứ ra, đồ nhiều lắm, xe em mà chở được gì". Tôi hỏi: "Có mít không?" Anh gật đầu bảo: "Có" Tôi liền bảo: "Thì em chở quả mít". Anh xuống xe bảo mấy anh lơ xe mang trái cây và va li quần áo xuống. Đứng một chỗ tôi ngó thấy phụ mang xuống: Chiếc va li quần áo cộng với va li nhỏ tôi đang cầm là hai ; hai bao bố: một bao tròn chắc quả mít, một bao lớn hơn chắc trái cây loại nhỏ. Nhìn những vật trên tôi đành chịu để anh kêu xe. Hai anh em khiêng ra tới lề đường định gọi xe, bỗng tôi thấy H. bạn thân của tôi, đang chạy xe về phía tôi. Tôi liền gọi, hắn dừng lại cúi đầu chào anh Quang. Tôi hỏi:
 
- Mày đi đâu đây?
 
H. quay về phía tôi:
 
- Đi về nhà.
 
Không để cho tôi mở lời nhờ chở dùm, hắn nói luôn:
 
- Anh Quang để H. chở bớt cho.
 
Tôi gật đầu vui mừng, anh Quang mở lời cám ơn. Thế là chất lên xe, xe hắn là loại xe Vespa G. nên chở cũng gồ lắm.
 
Tới cổng nhà tôi cám ơn hắn rồi bảo "Mai tới nhà tao ăn trái cây nghe". H. gật đầu cười, phóng xe đi.
 
Vào nhà, các em tôi phóng ra lục lọi, mẹ tôi rưng rưng nước mắt vuốt đầu anh Quang khi anh tôi cúi đầu chào. Ba tôi cứng rắn hơn, bảo:
 
- Thôi, vào rửa mặt mũi cho khỏe.
 
Khi anh tôi rửa mặt xong xuôi, bèn vào kể chuyện, cả nhà ngồi nghe, tôi ngồi một góc yên lặng, cả nhà cũng yên lặng chỉ có một mình anh tôi nói. Bỗng tôi nghe cái "cốp" nhìn lên thấy mấy em tôi mỗi đứa một trái ổi đang ngồi cắn ăn, chúng vui vẻ lắm, riêng tôi ngồi đợi lời trách móc về tội nói dối, ngồi đợi không thấy gì tôi đảo mắt nhìn quanh thì thấy ba mẹ và các anh chị em đang nhìn tôi mỉm cười, cả nhà cũng cười theo rồi đứng lên ra bàn ăn. Bữa cơm thật ngon, một phần vì thức ăn ngon nhưng phần lớn là nhờ không khí ấm cúng của gia đình họp đủ mặt.
 
 
NGUYỄN TRÚC       
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 17, ra ngày 5-12-1971)
 

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2025

Giờ Trần Thuyết


Cứ mỗi lần nghe thầy nói đến thuyết trình là lớp em ồn ào bàn cãi như đàn ong vỡ tổ vậy đó, lớp em dường như ai ai cũng thích giờ trần thuyết để cùng nhau học hỏi tìm tòi thêm những điều mới lạ, nên cứ đến giờ đó là cả lớp lại giành nhau cho toán mình được thuyết trình.
 
Hôm nay lớp em cũng đang lâm vào tình trạng hỗn độn ấy, khi thầy Chi vừa nói:
 
"Chúng ta sẽ có một cuộc thuyết trình về tác phẩm "NVSL" của tác giả... vào một ngày gần đây".
 
Thầy mới vừa nói đến đấy thôi, thì cả lớp đã nhao nhao lên:
 
- Thưa thầy, toán 1 thuyết trình ạ!
 
- Thưa thầy toán 2 ạ!
 
- Thưa thầy toán 3.
 
- Thưa thầy... thưa thầy...
 
Lớp em có 60 người mà mỗi người một tiếng, ôi thôi! không còn là lớp học nữa, thầy đành khoanh tay mỉm cười. Lúc sau thầy lên tiếng:
 
- Học trò thầy ngoan lắm đấy, điều này chứng tỏ các em siêng học lắm, tuy nhiên nếu tình trạng này kéo dài mãi chắc thầy điên quá.
 
Cả lớp cười ầm lên, thầy vui vẻ tiếp:
 
- Để cho công bằng thầy sẽ mở cuộc bắt thăm nhá, mời 6 toán trưởng đại diện cho các toán lên bắt, em nào trúng thăm "có" thì toán ấy sẽ được trần thuyết, như mấy kỳ trước nhá!
 
Cả lớp đồng thanh "dạ", vừa lúc ấy 6 vị toán trưởng trong đó có em nữa, em là toán trưởng toán 1, lên bắt thăm. Các bạn trong toán cổ động cho toán trưởng mình. Có nhiều bạn nói tức cười ghê đi:
 
- Lan, bồ bắt sao cho toán mình được, lát ra chơi tôi thưởng cho bồ cục kẹo... 
 
- Phương, ráng bắt cho toán mình trúng đi, tụi tao bao mầy ly nước đá. v.v...
 
Một phút sau các lá thăm được bốc ra, cùng với sự tuyên bố của các toán trưởng. A! Toán em được rồi, em thích quá reo to:
 
- Toán 1 thắng rồi! 
 
Các bạn xúm bu quanh em giành lấy xem. Dưới kia các bạn trong toán em đang reo mừng chiến thắng thì nơi nầy các bạn không được buồn "ỉu sìu" than trời... Thầy dõng dạc tuyên bố:
 
- Toán một thắng. 
 
Tức thì mấy toán khác ùn ùn lên phản đối, xin thầy cho rút thăm lại, toán chúng em chẳng vừa, Kim Mỹ lên tiếng:
 
- Thưa thầy, thầy cho toán chúng em trần thuyết như lời thầy nói ban nãy nha thầy!
 
Chị Tuyết Linh trong toán hai phàn nàn:
 
- Toán một thuyết trình hoài thầy ơi! Cho toán khác đi thầy.
 
Mộng Giao trong toán sáu nũng nịu:
 
- Thầy cho toán chúng em trần thuyết đi thầy, toán em từ đầu năm đến giờ chưa làn nào trần thuyết cả thầy ơi!
 
Xuân Giang phản đối:
 
- Hỏng chịu thầy ơi! Toán chúng em thắng mà...
 
Cả lớp nhìn Xuân Giang cười vui vẻ. Giữa "trùng dương nổi sóng", nãy giờ thầy mải nhìn chúng em phản đối với nhau, giờ đây thầy xua tay lên tiếng:
 
- Các em im lặng, hôm nay các em dở lắm nhé, ồn ghê đi, nào bây giờ thầy nhất định cho toán một trần thuyết với đề tài thầy đã nói ban nãy và thời gian thuyết trình là 2 tuần tức là vào ngày 13-10-1972, các em trong toán một lấy giấy ra biên đi.
 
Đợi chúng em biên xong, thầy tiếp:
 
- Các em nên rút kinh nghiệm các kỳ trần thuyết trước mà làm bài cho có kết quả hơn, các em nên tổ chức toán thuyết trình cho quy mô chặt chẽ hơn nhé!
 
Chúng em đồng thanh "dạ". Thế là chúng em đã vượt qua bước đường giành trần thuyết rồi đấy. Giờ đây, chúng em còn phải vượt qua con đường làm văn sao cho các toán khác khỏi phải đốp chát phê bình như lần trước nữa. Giờ ra chơi đến, em tụ tập các bạn đến phân công:
 
- Chị Kim Mỹ và Xuân Giang làm phần lược truyện.
 
- Chị Anh Thư và Kiều Dạ Lý sưu tầm tiểu sử tác giả.
 
- Chị Kim Chi và Vĩnh trang hoàng phần hình thức (vẽ bìa mặt và gạch hàng í mà).
 
- Còn em cùng chị Kim Ngọc lo phần nội dung.
 
À! Tí nữa em quên phần hình thức rồi.
 
- Chị Bích Thủy và chị Thu lo phần hình thức.
 
Thế là xong, em hẹn với các bạn là bài trần thuyết sẽ làm xong nội trong tuần này để tuần sau lo chuẩn bị giọng đọc nữa.
 
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày trần thuyết đã đến, mọi việc toán em đều lo chu đáo cả. Sáng hôm nay chúng em đến lớp thật sớm dọn riêng một dãy bàn dài để lát nữa ngồi vào đấy thuyết trình. Chị Kim Mỹ và em lo viết vài chi tiết quan trọng lên bảng như giới thiệu đề tài hôm nay trần thuyết, lập dàn bài v.v... Em cử vài chị lên trần thuyết. Em vì là toán trưởng nên em đứng ra giới thiệu chức vị của các bạn trong toán, em sẽ nói phần lược truyện của tác phẩm trước tiên. Kim Chi phụ trách mục Tác Giả, Xuân Giang phụ trách nội dung và Kiều Dạ Lý phần hình thức, kèm theo đó là Kim Ngọc lo việc trật tự trong giờ trần thuyết, chị Thu thơ ký trong toán lo phần biên chép những chữ khó lên bảng... các bạn còn lại cổ động cho chúng em khi gặp câu hỏi khó.
 
Giờ vào học đã đến: "Thùng, thùng, thùng" ba tiếng trống vang lên, mọi người vội vã ra sắp hàng, rồi vào lớp. Một phút sau thầy đã hiện ra trước cửa lớp, nhìn bàn ghế được sắp xếp khác thường, trên bảng đầy những lời giới thiệu, những dàn bài cho cuộc thuyết trình, thầy mỉm cười. Sau vài phút "nghiêm, nghỉ", cuộc thuyết trình bắt đầu. Cả lớp chìm vào cảnh yên tịnh để lắng nghe thuyết trình. Giọng nói của em lúc ấy trầm bổng trong khung cảnh im lìm quá. Rồi em nói, rồi Xuân Giang, Kim Chi, Kiều Dạ Lý trình bày xong, một tràng pháo tay vang lên, tiếp theo những lời bàn cãi phê bình của thầy và các bạn, trên nét mặt ai cũng lộ vẻ hân hoan tham dự cuộc trần thuyết của bạn mình. Em ước gì cho cuộc trần thuyết cứ mãi đến với lớp em như thế, để sau những tuần dài học mệt mỏi với những con toán nhức óc, chúng em có dịp phát biểu những ý kiến hay, và chúng em sẽ trở nên dạn dĩ khi đứng trước mặt đám đông người trong những giờ trần thuyết...
 
 
MẶC THÙY DUNG      
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 69, ra ngày 17-12-1972)
 

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2025

Chiếc Hang Đá Đêm Noel


 
 
 
 
 
 
 
  
 
 
 
 
 
Đêm nay là NOEL
Rực rỡ muôn ánh đèn
Với bao hang đá đẹp
Mầu trắng và mầu đen

Ô nầy trong cái hang,
Bên trong đèn sáng choang
Chung quanh là hoa lá
Trông thật là huy hoàng

ĐỨC MẸ ngự bên trong
Cạnh bên Chúa HÀI ĐỒNG
Cùng với đàn chiên trắng
Chuồng ngựa tận bên trong

Bên ngoài phủ tuyết rơi
THIÊN THẦN bay lên trời
Cùng với vì sao sáng
Đắm mình trong chơi vơi

                           NGUYỄN TỰ TÂM
                     (Lớp 9A3 Trung Học Củ Chi)

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 70, ra ngày 24-12-1972)

Niềm Vui Đêm Noel


Chỉ còn một tuần nữa là Noel rồi, Thúy nghĩ thầm rồi chạy xuống bếp hỏi mẹ líu lo:
 
- Mẹ ơi, gần Noel rồi phải không mẹ?
 
- Mẹ ơi, may áo đầm mới cho con đi.
 
- Mẹ ơi, có đi lễ không hở mẹ?
 
Những tiếng mẹ ơi, mẹ hỡi của Thúy làm mẹ nó phải gắt lên vì bực:
 
- Làm gì mà um xùm vậy hở "chó con"?
 
Tiếng gọi đùa "chó con" của mẹ Thúy làm cho nó xụ mặt xuống vì tưởng mẹ nó mắng ; rưng rưng nước mắt nó nói:
 
- Mẹ, bộ mẹ hết thương con rồi hả? Sao mẹ gọi con là "chó con"?
 
Bà phì cười vì câu hỏi ngây thơ của Thúy. Bà nghĩ: đâu có Thúy, mẹ vẫn thương con bấy lạu nay chứ, vì con là nguồn an ủi, vui sống duy nhất của mẹ mà. ba con đã ra đi mà không nói với mẹ một lời nào cả. Mẹ biết mẹ xấu xí, mẹ nghèo đâu có xứng đáng với ba con, cho nên ba con đã dứt bỏ cái tình vợ chồng 7, 8 năm nay để đi theo tiếng gọi của... giấy năm trăm, bên một người khác đẹp hơn mẹ, lại giàu hơn mẹ nữa. Mẹ càng đau lòng hơn khi thấy ba con âu yếm đi cạnh người đàn bà giàu sang phú quý đó. Mãi nghĩ ngợi mà mẹ Thúy đã khóc lúc nào không hay. Ngước lên thấy mẹ lau vội dòng lệ, Thúy hỏi:
 
- Ủa! Sao mẹ khóc vậy? Mẹ buồn con hả? Thôi con xin lỗi đã làm buồn mẹ nhe.
 
Mẹ Thúy âu yếm vuốt tóc con rồi nói:
 
- Đâu có! Mẹ đâu buồn vì con đâu mà xin lỗi. Thôi lên nhà trên đi rồi mai mốt ông già Noel cho con đồ chơi.
 
Nghe nói đến ông già Noel cho mình đồ chơi, Thúy mừng hớn hở và nói:
 
- Đúng rồi mẹ ơi! Con biết ông già Noel rồi, mấy đứa bạn trong lớp chúng nó nói hễ đến Noel là ông ấy chun ống khói xuống cho chúng nó đồ chơi đó mẹ!
 
Chợt nghĩ đến điều gì nó buồn rầu nói:
 
- Mà mẹ ơi, nhà mình nghèo quá không biết ông già Noel có thèm vô không hở mẹ? Với lại nhà mình đâu có ống khói để ổng vô hả mẹ?
 
Mẹ Thúy nghe con nói vậy, liền trấn an con:
 
- Không có ống khói thì ổng đi bằng cửa sau!
 
Nghe vậy, Thúy liền "mi" mẹ nó một cái rồi đi lên, vừa đi nó vừa nghĩ mình phải ngoan và học giỏi mới được.
 
*
 
Đã mười một giờ ba mươi rồi mà sao ông già Noel không đến kìa. Chắc tại mình không nhắm mắt lại chứ gì. Nghĩ vậy Thúy nhắm mắt lại. Một lát sau nó nghe tiếng mở cửa và bước chân nhẹ nhàng lại ghé sát mùng xem nó đã ngủ chưa.
 
Rồi một tiếng động khẽ trên mặt bàn. Thúy hồi hộp tưởng tiếng tim mình đập ran lồng ngực. Thúy muốn mở mắt ra nhưng làn mi căng lên và Thúy không còn tự chủ được ý mình. Một giây thoáng qua mau. Bây giờ thì quá trễ rồi. Tiếng chân đã thoắt nhẹ qua khung cửa và để lại bầu không khí quanh đây nhiều âm hưởng làm Thúy xúc động, rộn ràng. Ông già Noel đã đi rồi. Ông không xuống bằng ống khói. Ông đã đi bằng lối cửa sau đúng như mẹ Thúy đã nói. Thúy mở bừng mắt ra. Thúy nhìn gói quà có thắt nơ đỏ trong những ý tưởng dồn dập bàng hoàng. Ngoài trời, từng cơn gió lạnh thoảng qua. Xa xa vọng về tiếng chuông nhà thờ nghe vui tai chi lạ...
 
 
ÁO TRẮNG        
Trần Thị Ngọc Châu 
 (Bút Nhóm Hoa Mới) 
 
 (Trích tuần báo Thiếu Nhi số 19, ra ngày 19-12-1971)
  

Đêm Huyền Diệu



 
 
 
 
 
 
 
 
Đêm đông lạnh trong màn đêm dày đặc 

Chúa hài nhi cất tiếng khóc chào đời

Huyền diệu thay từ muôn thuở Ngôi Lời

Thành xác thịt  xuống trần gian bể khổ

Không chỗ trọ Ngài nằm trên máng cỏ 

Bết Lê Hem thành nhỏ xứ Giu Đê, 

Theo ánh sao,  ba bác sĩ tìm về

Dâng lễ vật mừng con Trời giáng thế

Trẻ chăn chiên cũng đem tin đi kể

 Khi thiên binh đồng hoà điệu hoan ca:

" Sáng danh Thiên Chúa  trời cao

Bình an dưới đất, ân trao cho người! "


                                                   Nhã Uyên

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2025

Đêm Noel


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngàn sao hội dãy ngân hà
Một vì sao lạ giáng sa xuống trần

Nguồn vui nhân thế tràn dâng
Chúa sinh giáng ngự hang thần Bê-Lem

Thần tiên khúc nhạc êm đềm
Thánh Hiền quì kính bên thềm hào quang

Phúc lành đến với nhân gian
Ba Vua tìm đến vô vàn ước mơ

Đau thương nỗi khổ xóa mờ
Chúa Vinh mang xuống một bờ yêu thương

Đàn chiên tội lỗi đau buồn
Cùng nhau cầu nguyện tình thương trở về...

                                                             VŨ QUÂN

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 59, ra ngày 15-12-1966)

Mừng Ơn Cứu Độ


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trời cao hãy đổ sương xuống
Và ngàn mây hãy mưa đấng cứu chuộc
 
Lời khẩn nguyện như hương trầm bay lên cao ngất
 
Ngày hôm nay đã được đoái nhận
 
Chúa đã giáng sinh giữa thế giới loài người 
và cũng mang thân phận nhỏ bé, thấp hèn của con người
 
Ngài muốn trở nên giống con người hoàn toàn
 
Để đưa con người lên cao với Ngài
 
Những tháp giáo đường hãy ngân dài hồi chuông ca ngợi
 
Biển, núi, sông, hồ, gió, mây và tất cả cỏ cây vạn vật
 
Cùng hợp một giọng hoan ca
 
Và những tâm hồn nhân thế
nhất là những tâm hồn son trẻ
đều rung lên nhịp điệu hân hoan
cùng với hòa tấu khúc tuyệt vời
đón mừng ơn cứu độ
tia sáng bình an
và niềm hy vọng.
 
Vinh danh Thiên Chúa trên trời
và bình an dưới thế cho người thiện tâm.
 
                                                NGÀN THÔNG
 
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 16, ra ngày 20-12-1971)
 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>