Hôm nay nhận được thư của anh Quang, anh ấy đang học Nông Lâm Súc trên Bảo Lộc, cả nhà vui mừng. Suốt 9 tháng vắng tiếng của ảnh cả nhà cũng vắng, nay được tin cả nhà đều sung sướng. Tôi cùng các em tranh nhau đọc, tôi lớn hơn cả nên giành được, ngồi đọc cho cha mẹ nghe. Trong thư anh Quang nói rất nhiều nhưng đại khái là: hỏi thăm sức khỏe cả gia đình, nói về sự học của anh và cuối cùng là một tin mà cả nhà đang đợi đó là tin ngày anh về để nghỉ hè. Trong thư anh ấy viết như sau:
" ... con bắt đầu thi đệ nhị lục cá nguyệt, ngày nhà nhận được thư có lẽ con cũng đã thi được một nửa môn học, con hy vọng sẽ làm được bài để khỏi phụ lòng mong đợi nơi ba má, con sẽ cố gắng hết mình. Sau khi thi xong con sẽ về vào ngày 1-5. Thôi con xin dừng bút và xin chúc ba má và các chị em vui mạnh. Các chú nhỏ, anh về sẽ có quà. Con của ba má. Quang."
Đọc đến chỗ anh Quang bảo đừng ra đón tôi buồn quá, lâu lâu ảnh mới về một lần mà tôi không được đón, buồn thật. Trong khi đó các em tôi nhảy múa, đứa chỉ lịch bảo: hôm nay 29 rồi; đứa khác họp nhau bàn về quà mà anh Quang sẽ mang về. Nghe các em bàn tôi đỡ buồn. Tôi chợt nhớ đến cái ná mà tôi đã dặn anh Quang, anh ấy hứa là sẽ lựa thứ gỗ tốt để làm. Tôi liên tưởng đến cái ná bằng gỗ lim chắc chắn, sợi dây thun dài, tôi sẽ quàng vào cổ hoặc nạp một viên đạn rồi giương ra bắn một chú chim, chắc "xôm" lắm. Nhưng việc cần là phải đón cho bằng được anh Quang.
Sáng ngày 1-5 cả nhà rộn lên, mẹ tôi mua thức ăn nhiều hơn mọi hôm lại toàn thức ăn ngon, chắc bữa cơm trưa nay của gia đình tôi lớn lắm. Hai chị cả của tôi cũng vậy, nhớ thương em trai nên cũng lăng xăng, chị quét nhà, chị nấu bếp. Đứa em gái kế tôi thì đang lo vật dụng để làm bánh, bánh bông lan. Mấy đứa nhỏ chạy ra chạy vào, nhà thật ồn nhưng ba mẹ tôi, chị tôi và cả tôi cũng không la, cho chúng vui một bữa. Chớp mắt đã tới 11 giờ rồi. Tôi mặc quần áo xin phép ba mẹ đi nhưng tôi không bảo là đi đón anh Quang mà bảo đến nhà thằng bạn có việc. Hôm nay tôi nói dối ba mẹ nhưng tôi tin ba mẹ sẽ tha thứ cho tôi vì tôi đi đây không phải là đi chơi mà đi mang về sự vui mừng cho gia đình. Ba mẹ chấp thuận, vui mừng tôi vội vàng ra xe, xe mô bi lét. Ra khỏi cổng tôi chạy khá nhanh. Tháng này vào lúc nghỉ hè, lại buổi trưa nên đường khá vắng. Vừa chạy tôi vừa nghĩ đến anh Quang, chắc anh ấy cũng có da thịt lắm. Bảo Lộc trời lạnh mà chạy khá nhanh nên tôi tới bến xe mau, nhìn chỗ đậu xe của hãng xe đò mà anh tôi thường đi, không có một xe nào. Xem đồng hồ hơn 11g rồi, tôi lại chỗ bán vé của hãng xe đò đó hỏi giờ về của các xe, họ bảo "Hôm nay có hai chiếc về, một chiếc 11g30, một chiếc 12g, toàn là học sinh Nông Lâm Súc". Tôi nghĩ anh Quang sẽ về bằng xe tới Saigon lúc 11g30 vì anh ấy hồi hộp lắm, chắc sẽ đi sớm để mong về cho sớm.
11g30 rồi, một chiếc xe đò về tới, tôi khen thầm hãng xe đò đi về thật đúng giờ, tôi đẩy xe tới gần để xem. Đang ngóng cổ ngó chợt tôi nghe tiếng gọi: "Long". Nhìn về phía tiếng gọi, tôi vui mừng lẫn xúc động: anh Quang của tôi đang nhìn tôi, miệng tươi cười, tôi cũng cười theo, chạy tới cầm chiếc va li anh vừa đưa ra. Khi tôi tới gần, anh vui mừng nói giọng trách "Anh bảo đừng ra mà cứ ra, đồ nhiều lắm, xe em mà chở được gì". Tôi hỏi: "Có mít không?" Anh gật đầu bảo: "Có" Tôi liền bảo: "Thì em chở quả mít". Anh xuống xe bảo mấy anh lơ xe mang trái cây và va li quần áo xuống. Đứng một chỗ tôi ngó thấy phụ mang xuống: Chiếc va li quần áo cộng với va li nhỏ tôi đang cầm là hai ; hai bao bố: một bao tròn chắc quả mít, một bao lớn hơn chắc trái cây loại nhỏ. Nhìn những vật trên tôi đành chịu để anh kêu xe. Hai anh em khiêng ra tới lề đường định gọi xe, bỗng tôi thấy H. bạn thân của tôi, đang chạy xe về phía tôi. Tôi liền gọi, hắn dừng lại cúi đầu chào anh Quang. Tôi hỏi:
- Mày đi đâu đây?
H. quay về phía tôi:
- Đi về nhà.
Không để cho tôi mở lời nhờ chở dùm, hắn nói luôn:
- Anh Quang để H. chở bớt cho.
Tôi gật đầu vui mừng, anh Quang mở lời cám ơn. Thế là chất lên xe, xe hắn là loại xe Vespa G. nên chở cũng gồ lắm.
Tới cổng nhà tôi cám ơn hắn rồi bảo "Mai tới nhà tao ăn trái cây nghe". H. gật đầu cười, phóng xe đi.
Vào nhà, các em tôi phóng ra lục lọi, mẹ tôi rưng rưng nước mắt vuốt đầu anh Quang khi anh tôi cúi đầu chào. Ba tôi cứng rắn hơn, bảo:
- Thôi, vào rửa mặt mũi cho khỏe.
Khi anh tôi rửa mặt xong xuôi, bèn vào kể chuyện, cả nhà ngồi nghe, tôi ngồi một góc yên lặng, cả nhà cũng yên lặng chỉ có một mình anh tôi nói. Bỗng tôi nghe cái "cốp" nhìn lên thấy mấy em tôi mỗi đứa một trái ổi đang ngồi cắn ăn, chúng vui vẻ lắm, riêng tôi ngồi đợi lời trách móc về tội nói dối, ngồi đợi không thấy gì tôi đảo mắt nhìn quanh thì thấy ba mẹ và các anh chị em đang nhìn tôi mỉm cười, cả nhà cũng cười theo rồi đứng lên ra bàn ăn. Bữa cơm thật ngon, một phần vì thức ăn ngon nhưng phần lớn là nhờ không khí ấm cúng của gia đình họp đủ mặt.
NGUYỄN TRÚC
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 17, ra ngày 5-12-1971)








