Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2025

Một Bức Thư


Hôm nay nhận được thư của anh Quang, anh ấy đang học Nông Lâm Súc trên Bảo Lộc, cả nhà vui mừng. Suốt 9 tháng vắng tiếng của ảnh cả nhà cũng vắng, nay được tin cả nhà đều sung sướng. Tôi cùng các em tranh nhau đọc, tôi lớn hơn cả nên giành được, ngồi đọc cho cha mẹ nghe. Trong thư anh Quang nói rất nhiều nhưng đại khái là: hỏi thăm sức khỏe cả gia đình, nói về sự học của anh và cuối cùng là một tin mà cả nhà đang đợi đó là tin ngày anh về để nghỉ hè. Trong thư anh ấy viết như sau:
 
" ... con bắt đầu thi đệ nhị lục cá nguyệt, ngày nhà nhận được thư có lẽ con cũng đã thi được một nửa môn học, con hy vọng sẽ làm được bài để khỏi phụ lòng mong đợi nơi ba má, con sẽ cố gắng hết mình. Sau khi thi xong con sẽ về vào ngày 1-5. Thôi con xin dừng bút và xin chúc ba má và các chị em vui mạnh. Các chú nhỏ, anh về sẽ có quà. Con của ba má. Quang."
 
Đọc đến chỗ anh Quang bảo đừng ra đón tôi buồn quá, lâu lâu ảnh mới về một lần mà tôi không được đón, buồn thật. Trong khi đó các em tôi nhảy múa, đứa chỉ lịch bảo: hôm nay 29 rồi; đứa khác họp nhau bàn về quà mà anh Quang sẽ mang về. Nghe các em bàn tôi đỡ buồn. Tôi chợt nhớ đến cái ná mà tôi đã dặn anh Quang, anh ấy hứa là sẽ lựa thứ gỗ tốt để làm. Tôi liên tưởng đến cái ná bằng gỗ lim chắc chắn, sợi dây thun dài, tôi sẽ quàng vào cổ hoặc nạp một viên đạn rồi giương ra bắn một chú chim, chắc "xôm" lắm. Nhưng việc cần là phải đón cho bằng được anh Quang.
 
Sáng ngày 1-5 cả nhà rộn lên, mẹ tôi mua thức ăn nhiều hơn mọi hôm lại toàn thức ăn ngon, chắc bữa cơm trưa nay của gia đình tôi lớn lắm. Hai chị cả của tôi cũng vậy, nhớ thương em trai nên cũng lăng xăng, chị quét nhà, chị nấu bếp. Đứa em gái kế tôi thì đang lo vật dụng để làm bánh, bánh bông lan. Mấy đứa nhỏ chạy ra chạy vào, nhà thật ồn nhưng ba mẹ tôi, chị tôi và cả tôi cũng không la, cho chúng vui một bữa. Chớp mắt đã tới 11 giờ rồi. Tôi mặc quần áo xin phép ba mẹ đi nhưng tôi không bảo là đi đón anh Quang mà bảo đến nhà thằng bạn có việc. Hôm nay tôi nói dối ba mẹ nhưng tôi tin ba mẹ sẽ tha thứ cho tôi vì tôi đi đây không phải là đi chơi mà đi mang về sự vui mừng cho gia đình. Ba mẹ chấp thuận, vui mừng tôi vội vàng ra xe, xe mô bi lét. Ra khỏi cổng tôi chạy khá nhanh. Tháng này vào lúc nghỉ hè, lại buổi trưa nên đường khá vắng. Vừa chạy tôi vừa nghĩ đến anh Quang, chắc anh ấy cũng có da thịt lắm. Bảo Lộc trời lạnh mà chạy khá nhanh nên tôi tới bến xe mau, nhìn chỗ đậu xe của hãng xe đò mà anh tôi thường đi, không có một xe nào. Xem đồng hồ hơn 11g rồi, tôi lại chỗ bán vé của hãng xe đò đó hỏi giờ về của các xe, họ bảo "Hôm nay có hai chiếc về, một chiếc 11g30, một chiếc 12g, toàn là học sinh Nông Lâm Súc". Tôi nghĩ anh Quang sẽ về bằng xe tới Saigon lúc 11g30 vì anh ấy hồi hộp lắm, chắc sẽ đi sớm để mong về cho sớm.
 
11g30 rồi, một chiếc xe đò về tới, tôi khen thầm hãng xe đò đi về thật đúng giờ, tôi đẩy xe tới gần để xem. Đang ngóng cổ ngó chợt tôi nghe tiếng gọi: "Long". Nhìn về phía tiếng gọi, tôi vui mừng lẫn xúc động: anh Quang của tôi đang nhìn tôi, miệng tươi cười, tôi cũng cười theo, chạy tới cầm chiếc va li anh vừa đưa ra. Khi tôi tới gần, anh vui mừng nói giọng trách "Anh bảo đừng ra mà cứ ra, đồ nhiều lắm, xe em mà chở được gì". Tôi hỏi: "Có mít không?" Anh gật đầu bảo: "Có" Tôi liền bảo: "Thì em chở quả mít". Anh xuống xe bảo mấy anh lơ xe mang trái cây và va li quần áo xuống. Đứng một chỗ tôi ngó thấy phụ mang xuống: Chiếc va li quần áo cộng với va li nhỏ tôi đang cầm là hai ; hai bao bố: một bao tròn chắc quả mít, một bao lớn hơn chắc trái cây loại nhỏ. Nhìn những vật trên tôi đành chịu để anh kêu xe. Hai anh em khiêng ra tới lề đường định gọi xe, bỗng tôi thấy H. bạn thân của tôi, đang chạy xe về phía tôi. Tôi liền gọi, hắn dừng lại cúi đầu chào anh Quang. Tôi hỏi:
 
- Mày đi đâu đây?
 
H. quay về phía tôi:
 
- Đi về nhà.
 
Không để cho tôi mở lời nhờ chở dùm, hắn nói luôn:
 
- Anh Quang để H. chở bớt cho.
 
Tôi gật đầu vui mừng, anh Quang mở lời cám ơn. Thế là chất lên xe, xe hắn là loại xe Vespa G. nên chở cũng gồ lắm.
 
Tới cổng nhà tôi cám ơn hắn rồi bảo "Mai tới nhà tao ăn trái cây nghe". H. gật đầu cười, phóng xe đi.
 
Vào nhà, các em tôi phóng ra lục lọi, mẹ tôi rưng rưng nước mắt vuốt đầu anh Quang khi anh tôi cúi đầu chào. Ba tôi cứng rắn hơn, bảo:
 
- Thôi, vào rửa mặt mũi cho khỏe.
 
Khi anh tôi rửa mặt xong xuôi, bèn vào kể chuyện, cả nhà ngồi nghe, tôi ngồi một góc yên lặng, cả nhà cũng yên lặng chỉ có một mình anh tôi nói. Bỗng tôi nghe cái "cốp" nhìn lên thấy mấy em tôi mỗi đứa một trái ổi đang ngồi cắn ăn, chúng vui vẻ lắm, riêng tôi ngồi đợi lời trách móc về tội nói dối, ngồi đợi không thấy gì tôi đảo mắt nhìn quanh thì thấy ba mẹ và các anh chị em đang nhìn tôi mỉm cười, cả nhà cũng cười theo rồi đứng lên ra bàn ăn. Bữa cơm thật ngon, một phần vì thức ăn ngon nhưng phần lớn là nhờ không khí ấm cúng của gia đình họp đủ mặt.
 
 
NGUYỄN TRÚC       
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 17, ra ngày 5-12-1971)
 

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2025

Giờ Trần Thuyết


Cứ mỗi lần nghe thầy nói đến thuyết trình là lớp em ồn ào bàn cãi như đàn ong vỡ tổ vậy đó, lớp em dường như ai ai cũng thích giờ trần thuyết để cùng nhau học hỏi tìm tòi thêm những điều mới lạ, nên cứ đến giờ đó là cả lớp lại giành nhau cho toán mình được thuyết trình.
 
Hôm nay lớp em cũng đang lâm vào tình trạng hỗn độn ấy, khi thầy Chi vừa nói:
 
"Chúng ta sẽ có một cuộc thuyết trình về tác phẩm "NVSL" của tác giả... vào một ngày gần đây".
 
Thầy mới vừa nói đến đấy thôi, thì cả lớp đã nhao nhao lên:
 
- Thưa thầy, toán 1 thuyết trình ạ!
 
- Thưa thầy toán 2 ạ!
 
- Thưa thầy toán 3.
 
- Thưa thầy... thưa thầy...
 
Lớp em có 60 người mà mỗi người một tiếng, ôi thôi! không còn là lớp học nữa, thầy đành khoanh tay mỉm cười. Lúc sau thầy lên tiếng:
 
- Học trò thầy ngoan lắm đấy, điều này chứng tỏ các em siêng học lắm, tuy nhiên nếu tình trạng này kéo dài mãi chắc thầy điên quá.
 
Cả lớp cười ầm lên, thầy vui vẻ tiếp:
 
- Để cho công bằng thầy sẽ mở cuộc bắt thăm nhá, mời 6 toán trưởng đại diện cho các toán lên bắt, em nào trúng thăm "có" thì toán ấy sẽ được trần thuyết, như mấy kỳ trước nhá!
 
Cả lớp đồng thanh "dạ", vừa lúc ấy 6 vị toán trưởng trong đó có em nữa, em là toán trưởng toán 1, lên bắt thăm. Các bạn trong toán cổ động cho toán trưởng mình. Có nhiều bạn nói tức cười ghê đi:
 
- Lan, bồ bắt sao cho toán mình được, lát ra chơi tôi thưởng cho bồ cục kẹo... 
 
- Phương, ráng bắt cho toán mình trúng đi, tụi tao bao mầy ly nước đá. v.v...
 
Một phút sau các lá thăm được bốc ra, cùng với sự tuyên bố của các toán trưởng. A! Toán em được rồi, em thích quá reo to:
 
- Toán 1 thắng rồi! 
 
Các bạn xúm bu quanh em giành lấy xem. Dưới kia các bạn trong toán em đang reo mừng chiến thắng thì nơi nầy các bạn không được buồn "ỉu sìu" than trời... Thầy dõng dạc tuyên bố:
 
- Toán một thắng. 
 
Tức thì mấy toán khác ùn ùn lên phản đối, xin thầy cho rút thăm lại, toán chúng em chẳng vừa, Kim Mỹ lên tiếng:
 
- Thưa thầy, thầy cho toán chúng em trần thuyết như lời thầy nói ban nãy nha thầy!
 
Chị Tuyết Linh trong toán hai phàn nàn:
 
- Toán một thuyết trình hoài thầy ơi! Cho toán khác đi thầy.
 
Mộng Giao trong toán sáu nũng nịu:
 
- Thầy cho toán chúng em trần thuyết đi thầy, toán em từ đầu năm đến giờ chưa làn nào trần thuyết cả thầy ơi!
 
Xuân Giang phản đối:
 
- Hỏng chịu thầy ơi! Toán chúng em thắng mà...
 
Cả lớp nhìn Xuân Giang cười vui vẻ. Giữa "trùng dương nổi sóng", nãy giờ thầy mải nhìn chúng em phản đối với nhau, giờ đây thầy xua tay lên tiếng:
 
- Các em im lặng, hôm nay các em dở lắm nhé, ồn ghê đi, nào bây giờ thầy nhất định cho toán một trần thuyết với đề tài thầy đã nói ban nãy và thời gian thuyết trình là 2 tuần tức là vào ngày 13-10-1972, các em trong toán một lấy giấy ra biên đi.
 
Đợi chúng em biên xong, thầy tiếp:
 
- Các em nên rút kinh nghiệm các kỳ trần thuyết trước mà làm bài cho có kết quả hơn, các em nên tổ chức toán thuyết trình cho quy mô chặt chẽ hơn nhé!
 
Chúng em đồng thanh "dạ". Thế là chúng em đã vượt qua bước đường giành trần thuyết rồi đấy. Giờ đây, chúng em còn phải vượt qua con đường làm văn sao cho các toán khác khỏi phải đốp chát phê bình như lần trước nữa. Giờ ra chơi đến, em tụ tập các bạn đến phân công:
 
- Chị Kim Mỹ và Xuân Giang làm phần lược truyện.
 
- Chị Anh Thư và Kiều Dạ Lý sưu tầm tiểu sử tác giả.
 
- Chị Kim Chi và Vĩnh trang hoàng phần hình thức (vẽ bìa mặt và gạch hàng í mà).
 
- Còn em cùng chị Kim Ngọc lo phần nội dung.
 
À! Tí nữa em quên phần hình thức rồi.
 
- Chị Bích Thủy và chị Thu lo phần hình thức.
 
Thế là xong, em hẹn với các bạn là bài trần thuyết sẽ làm xong nội trong tuần này để tuần sau lo chuẩn bị giọng đọc nữa.
 
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày trần thuyết đã đến, mọi việc toán em đều lo chu đáo cả. Sáng hôm nay chúng em đến lớp thật sớm dọn riêng một dãy bàn dài để lát nữa ngồi vào đấy thuyết trình. Chị Kim Mỹ và em lo viết vài chi tiết quan trọng lên bảng như giới thiệu đề tài hôm nay trần thuyết, lập dàn bài v.v... Em cử vài chị lên trần thuyết. Em vì là toán trưởng nên em đứng ra giới thiệu chức vị của các bạn trong toán, em sẽ nói phần lược truyện của tác phẩm trước tiên. Kim Chi phụ trách mục Tác Giả, Xuân Giang phụ trách nội dung và Kiều Dạ Lý phần hình thức, kèm theo đó là Kim Ngọc lo việc trật tự trong giờ trần thuyết, chị Thu thơ ký trong toán lo phần biên chép những chữ khó lên bảng... các bạn còn lại cổ động cho chúng em khi gặp câu hỏi khó.
 
Giờ vào học đã đến: "Thùng, thùng, thùng" ba tiếng trống vang lên, mọi người vội vã ra sắp hàng, rồi vào lớp. Một phút sau thầy đã hiện ra trước cửa lớp, nhìn bàn ghế được sắp xếp khác thường, trên bảng đầy những lời giới thiệu, những dàn bài cho cuộc thuyết trình, thầy mỉm cười. Sau vài phút "nghiêm, nghỉ", cuộc thuyết trình bắt đầu. Cả lớp chìm vào cảnh yên tịnh để lắng nghe thuyết trình. Giọng nói của em lúc ấy trầm bổng trong khung cảnh im lìm quá. Rồi em nói, rồi Xuân Giang, Kim Chi, Kiều Dạ Lý trình bày xong, một tràng pháo tay vang lên, tiếp theo những lời bàn cãi phê bình của thầy và các bạn, trên nét mặt ai cũng lộ vẻ hân hoan tham dự cuộc trần thuyết của bạn mình. Em ước gì cho cuộc trần thuyết cứ mãi đến với lớp em như thế, để sau những tuần dài học mệt mỏi với những con toán nhức óc, chúng em có dịp phát biểu những ý kiến hay, và chúng em sẽ trở nên dạn dĩ khi đứng trước mặt đám đông người trong những giờ trần thuyết...
 
 
MẶC THÙY DUNG      
 
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 69, ra ngày 17-12-1972)
 

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2025

Chiếc Hang Đá Đêm Noel


 
 
 
 
 
 
 
  
 
 
 
 
 
Đêm nay là NOEL
Rực rỡ muôn ánh đèn
Với bao hang đá đẹp
Mầu trắng và mầu đen

Ô nầy trong cái hang,
Bên trong đèn sáng choang
Chung quanh là hoa lá
Trông thật là huy hoàng

ĐỨC MẸ ngự bên trong
Cạnh bên Chúa HÀI ĐỒNG
Cùng với đàn chiên trắng
Chuồng ngựa tận bên trong

Bên ngoài phủ tuyết rơi
THIÊN THẦN bay lên trời
Cùng với vì sao sáng
Đắm mình trong chơi vơi

                           NGUYỄN TỰ TÂM
                     (Lớp 9A3 Trung Học Củ Chi)

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 70, ra ngày 24-12-1972)

Niềm Vui Đêm Noel


Chỉ còn một tuần nữa là Noel rồi, Thúy nghĩ thầm rồi chạy xuống bếp hỏi mẹ líu lo:
 
- Mẹ ơi, gần Noel rồi phải không mẹ?
 
- Mẹ ơi, may áo đầm mới cho con đi.
 
- Mẹ ơi, có đi lễ không hở mẹ?
 
Những tiếng mẹ ơi, mẹ hỡi của Thúy làm mẹ nó phải gắt lên vì bực:
 
- Làm gì mà um xùm vậy hở "chó con"?
 
Tiếng gọi đùa "chó con" của mẹ Thúy làm cho nó xụ mặt xuống vì tưởng mẹ nó mắng ; rưng rưng nước mắt nó nói:
 
- Mẹ, bộ mẹ hết thương con rồi hả? Sao mẹ gọi con là "chó con"?
 
Bà phì cười vì câu hỏi ngây thơ của Thúy. Bà nghĩ: đâu có Thúy, mẹ vẫn thương con bấy lạu nay chứ, vì con là nguồn an ủi, vui sống duy nhất của mẹ mà. ba con đã ra đi mà không nói với mẹ một lời nào cả. Mẹ biết mẹ xấu xí, mẹ nghèo đâu có xứng đáng với ba con, cho nên ba con đã dứt bỏ cái tình vợ chồng 7, 8 năm nay để đi theo tiếng gọi của... giấy năm trăm, bên một người khác đẹp hơn mẹ, lại giàu hơn mẹ nữa. Mẹ càng đau lòng hơn khi thấy ba con âu yếm đi cạnh người đàn bà giàu sang phú quý đó. Mãi nghĩ ngợi mà mẹ Thúy đã khóc lúc nào không hay. Ngước lên thấy mẹ lau vội dòng lệ, Thúy hỏi:
 
- Ủa! Sao mẹ khóc vậy? Mẹ buồn con hả? Thôi con xin lỗi đã làm buồn mẹ nhe.
 
Mẹ Thúy âu yếm vuốt tóc con rồi nói:
 
- Đâu có! Mẹ đâu buồn vì con đâu mà xin lỗi. Thôi lên nhà trên đi rồi mai mốt ông già Noel cho con đồ chơi.
 
Nghe nói đến ông già Noel cho mình đồ chơi, Thúy mừng hớn hở và nói:
 
- Đúng rồi mẹ ơi! Con biết ông già Noel rồi, mấy đứa bạn trong lớp chúng nó nói hễ đến Noel là ông ấy chun ống khói xuống cho chúng nó đồ chơi đó mẹ!
 
Chợt nghĩ đến điều gì nó buồn rầu nói:
 
- Mà mẹ ơi, nhà mình nghèo quá không biết ông già Noel có thèm vô không hở mẹ? Với lại nhà mình đâu có ống khói để ổng vô hả mẹ?
 
Mẹ Thúy nghe con nói vậy, liền trấn an con:
 
- Không có ống khói thì ổng đi bằng cửa sau!
 
Nghe vậy, Thúy liền "mi" mẹ nó một cái rồi đi lên, vừa đi nó vừa nghĩ mình phải ngoan và học giỏi mới được.
 
*
 
Đã mười một giờ ba mươi rồi mà sao ông già Noel không đến kìa. Chắc tại mình không nhắm mắt lại chứ gì. Nghĩ vậy Thúy nhắm mắt lại. Một lát sau nó nghe tiếng mở cửa và bước chân nhẹ nhàng lại ghé sát mùng xem nó đã ngủ chưa.
 
Rồi một tiếng động khẽ trên mặt bàn. Thúy hồi hộp tưởng tiếng tim mình đập ran lồng ngực. Thúy muốn mở mắt ra nhưng làn mi căng lên và Thúy không còn tự chủ được ý mình. Một giây thoáng qua mau. Bây giờ thì quá trễ rồi. Tiếng chân đã thoắt nhẹ qua khung cửa và để lại bầu không khí quanh đây nhiều âm hưởng làm Thúy xúc động, rộn ràng. Ông già Noel đã đi rồi. Ông không xuống bằng ống khói. Ông đã đi bằng lối cửa sau đúng như mẹ Thúy đã nói. Thúy mở bừng mắt ra. Thúy nhìn gói quà có thắt nơ đỏ trong những ý tưởng dồn dập bàng hoàng. Ngoài trời, từng cơn gió lạnh thoảng qua. Xa xa vọng về tiếng chuông nhà thờ nghe vui tai chi lạ...
 
 
ÁO TRẮNG        
Trần Thị Ngọc Châu 
 (Bút Nhóm Hoa Mới) 
 
 (Trích tuần báo Thiếu Nhi số 19, ra ngày 19-12-1971)
  

Đêm Huyền Diệu



 
 
 
 
 
 
 
 
Đêm đông lạnh trong màn đêm dày đặc 

Chúa hài nhi cất tiếng khóc chào đời

Huyền diệu thay từ muôn thuở Ngôi Lời

Thành xác thịt  xuống trần gian bể khổ

Không chỗ trọ Ngài nằm trên máng cỏ 

Bết Lê Hem thành nhỏ xứ Giu Đê, 

Theo ánh sao,  ba bác sĩ tìm về

Dâng lễ vật mừng con Trời giáng thế

Trẻ chăn chiên cũng đem tin đi kể

 Khi thiên binh đồng hoà điệu hoan ca:

" Sáng danh Thiên Chúa  trời cao

Bình an dưới đất, ân trao cho người! "


                                                   Nhã Uyên

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2025

Đêm Noel


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngàn sao hội dãy ngân hà
Một vì sao lạ giáng sa xuống trần

Nguồn vui nhân thế tràn dâng
Chúa sinh giáng ngự hang thần Bê-Lem

Thần tiên khúc nhạc êm đềm
Thánh Hiền quì kính bên thềm hào quang

Phúc lành đến với nhân gian
Ba Vua tìm đến vô vàn ước mơ

Đau thương nỗi khổ xóa mờ
Chúa Vinh mang xuống một bờ yêu thương

Đàn chiên tội lỗi đau buồn
Cùng nhau cầu nguyện tình thương trở về...

                                                             VŨ QUÂN

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 59, ra ngày 15-12-1966)

Mừng Ơn Cứu Độ


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Trời cao hãy đổ sương xuống
Và ngàn mây hãy mưa đấng cứu chuộc
 
Lời khẩn nguyện như hương trầm bay lên cao ngất
 
Ngày hôm nay đã được đoái nhận
 
Chúa đã giáng sinh giữa thế giới loài người 
và cũng mang thân phận nhỏ bé, thấp hèn của con người
 
Ngài muốn trở nên giống con người hoàn toàn
 
Để đưa con người lên cao với Ngài
 
Những tháp giáo đường hãy ngân dài hồi chuông ca ngợi
 
Biển, núi, sông, hồ, gió, mây và tất cả cỏ cây vạn vật
 
Cùng hợp một giọng hoan ca
 
Và những tâm hồn nhân thế
nhất là những tâm hồn son trẻ
đều rung lên nhịp điệu hân hoan
cùng với hòa tấu khúc tuyệt vời
đón mừng ơn cứu độ
tia sáng bình an
và niềm hy vọng.
 
Vinh danh Thiên Chúa trên trời
và bình an dưới thế cho người thiện tâm.
 
                                                NGÀN THÔNG
 
(Trích từ bán nguyệt san Ngàn Thông số 16, ra ngày 20-12-1971)
 

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2025

Nghĩ Về Nô En


Thế là thêm một lần nữa, Nô-en lại trở về trên trần gian này. Tuy không theo đạo Chúa tôi vẫn cảm thấy có những cái gì thiêng liêng tột cùng trong ngày này và lòng tôi dâng lên một niềm kính trọng tuyệt đối chân thành, niềm kính trọng phục tùng của một con người trước mặt Chúa Toàn năng.
 
Cách đây bốn năm, nhờ học chứng chỉ Phật học Đại Cương ở Viện Cao Đẳng Phật học (bây giờ biến đổi thành Viện Đại Học Vạn Hạnh), tôi đã hiểu được một chút tinh túy của đạo Phật qua lời giảng của thầy Thích Nhất Hạnh trong những giờ "Đạo Phật và Sự sống". Nhờ thầy mà tôi biết được sau những buổi thuyết pháp trước các tín đồ, đức Phật bao giờ cũng nói đi nói lại mãi câu: "Tôi nói như thế nhưng không phải thế đâu". Và thầy còn đọc nguyên văn câu đó bằng chữ Phạn, tôi nhớ mài mại như thế này không biết có đúng không: "Na punãr yatha Ucyetha". Khi nói câu đó, đức Phật có ý muốn cho tín đồ thấy là những lời Ngài nói không có tính cách khẳng định và bắt buộc, ai muốn theo thì theo, cứ sống theo đó đã, nếu đúng thì theo, không thì thôi. Tôi đã thấy giá trị của tinh thần dân chủ trong đạo Phật qua câu này và tôi cũng đã hiểu sự quan trọng của hành trong việc xây dựng con người. Lý thuyết dù tốt đẹp đến đâu cũng chỉ có giá trị trừu tượng chữ nghĩa mà thôi nếu thiếu thực hành. Nói đạo đức, thương người, thương nước mà hành động thì phản lại thì ý thức đạo đức, thương người, thương nước đó cũng chỉ có giá trị - nếu có - mị tha nhân mà thôi. Nếu làm như thế, thì có khác gì phản lại lời dạy của Phật.
 
Trong tinh thần đó, tôi tìm thấy trong đạo Chúa, mặc dù không phải là con chiên - một hình ảnh tuyệt vời. Tôi xin nói với tất cả lòng chân thành mà một con người có thể có được. Không tuyệt vời sao được, chỉ một hình ảnh cũng đủ làm xúc động hàng triệu triệu con tim, cũng đủ làm những ai có chút lòng ác giết người cũng phải quỳ xuống sám hối.
 
Thật vậy, hình ảnh Chúa bị đóng đinh trên thánh giá là tượng trưng tất cả những cái gì đau thương nhất của loài người mà Chúa đã hy sinh nhận lãnh để Cứu rỗi loài người. Người ta thường nói đạo Phật chủ trương bất bạo động, tôi thấy dạo Chúa còn bất bạo động hơn nữa. Những cái đinh ghê rợn đâm vào da thịt Chúa đã chúng tỏ điều này. Chính hình ảnh Chúa bị đóng đinh trên thánh giá đã chứng tỏ giá trị tuyệt đối (tôi còn muốn dùng chữ cao hơn tuyệt đối nữa nhưng tìm không ra) của lời Chúa: "Ai đánh con má bên phải, con đưa thêm má bên trái". Tôi đã thấy đạo Chúa là đạo Hòa bình, đạo của tình người, đạo Chúa đã nổi bật giữa thế giới hận thù này...
 
Trong tương lai, khi hòa bình đã trở lại trên đất nước mến yêu, đạo Chúa nhất định phải có tính cách quyết định xây dựng tình người, xóa bỏ hận thù và quan trọng nhất là tiêu diệt những mầm mống hận thù mà ác quỷ Satan đã cố gieo vào đầu óc tuổi thơ với mục đích bảo vệ địa vị tiểu vương của mình.
 
Vì lẽ đó, ngày Nô-en, ngày Chúa Giáng Sinh là ngày trọng đại nhất của loài người, của tất cả loài người bất phân tôn giáo. Ngày Nô-en, ngày Chúa Giáng Sinh là ngày những giòng sữa tình thương vô tận tràn ra thấm vào tất cả địa cầu, ngày làm con người bừng tỉnh nhìn nhau hết hận thù.
 
Lạy Chúa! Xin Chúa về đây phán xét chúng con!
 
 
HOÀNG ĐĂNG CẤP     
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 98, ra ngày 15-12-1968)
 

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2025

Mùa Sao Năm Ấy


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Chuông ngân êm ái chuông ngân
Mùa đông chợt đến âm thầm lối xưa
 
Hàng cây trút lá dưới mưa
Đàn chim se sẻ đứng ngơ ngác nhìn
 
Gió lành lạnh thổi qua tim
Cành ô rô sũng nước nghiêng ngả chờ
 
Giáng sinh rộn rã nên thơ
Trạng nguyên đỏ thắm ban thờ trên cao
 
Lời kinh vang vọng xôn xao
Bầy thiên thần nhỏ bay vào lễ đêm
 
Như con chiên rất ngoan hiền
Bé cầu xin Chúa linh thiêng xuống trần:
 
Noel đầm ấm quây quần
Bình an cho mọi người trong gia đình
 
Cầu cho thế giới thanh bình
Mùa sao sáng mãi lung linh sắc màu...
 
                                       Trần Thị Phương Lan
                                       (Bút nhóm Hoa Nắng)
 
 

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2025

oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>