Thứ Năm, 1 tháng 5, 2025

Nhắn Nhủ


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Em hãy cười rạng rỡ đi em
Dù mẹ cha nghèo mạt không tiền 
Tuổi thơ em đó ngày bươn bả
Miếng sống nằm trong bình cà rem
 
Em hãy cười đầm ấm đi em
Đừng nhìn lên rồi tủi phận hèn
Song thân chai gót đời lam lũ
Bóng thương yêu vẫn đọng mắt hiền
 
Em đừng cho xóm mình nhuốc nhơ
Khi trông mưa lầy lội tràn bờ
Mai lúa nẩy mầm trên đất đó
Sẽ thấy quê này xanh ước mơ
 
Tối về, em nhớ đến nhà tôi
Học cho xong mấy chữ i tờ
Đừng thấy đèn dầu không đủ sáng
Rồi bỏ ra phố chợ rong chơi
 
Ngày tháng miệt mài, rán nghe em
Đời sẽ vươn lên từ bóng đêm
Trái nhọc nhằn hôm nay rụng xuống
Cho mẹ cha cười hãnh diện thêm.
 
                                        HOA CỎ MAY
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 105, ra ngày 1-5-1969)
 

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

Một Tháng Tư Xa



 
 
 
 
 
 
 
 
Tháng tư vội vã như cơn lốc
Đầu xuân  mừng Tết  đến rồi đi
Thả theo cơn gió bao lời chúc
Bài vở chăm lo chuẩn bị thi

Thành tựu là điều mơ ước đó
Gắng công gắng sức ít năm xong
Một lần quay bước như chừng bỏ 
Mái cũ trường xưa nát cõi lòng

Vào một tháng tư, tim ngất lịm
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Phượng đỏ bên kia, đây là phượng tím
Cách một đại dương  sóng bạc đầu 

                                                 Nhã Uyên

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2025

Con Chuột Của Bé

Vừa đóng cánh cửa sổ, bé vừa khe khẽ hát. Bỗng đâu : chít, chít, chít... Bé giật mình quay lại, mở to hai mắt:
 
- Ồ, một con chuột con xinh làm sao!
 
Chuột ta đang vịn hai chân trước lên thành ván, thấy người vội vàng thụt đầu xuống. Bé thấy thích con chuột đó quá, bé cúi đầu xuống nhìn vào lỗ vách, nhưng sao mà tối thế. Bé đứng suy nghĩ một hồi lâu rồi reo lên:
 
- A, phải rồi!
 
Thế là ba chân bốn cẳng bé vội vàng xuống bếp. Một lát sau bé chạy lên, trên tay cầm vài hột cơm nguội, miệng bé nở nụ cười sung sướng. Bé để cơm lên trên thành ván rồi nằm xuống núp sau tấm màn mỏng. Bé nằm mỏi cả hai chân mà chẳng thấy con chuột lên. Thất vọng, bé xịu mặt xuống nhưng đúng lúc đó chú chuột con xinh xinh lại vịn vách ván nhìn ra. Thấy cơm chuột ta mừng lắm, nhìn chung quanh xem thử có ai không rồi đưa cái mõm chu ra mà ăn cơm. Bé chăm chú nhìn chuột, miệng há hốc trông thương ghê. Bé từ từ bò ra để nhìn cho rõ nhưng kìa, chuột ta nghe động đã vội vàng thụt xuống. Bé khẽ thở dài trông như người lớn vậy rồi thầm nghĩ:
 
- Chà, biết bao giờ nó mới bò lên?
 
Tiếng động cơ quen thuộc vang đến tai bé. Bé biết ba đã về nhưng không chạy ra đón ba như thường lệ vì bé đang còn mải nghĩ đến con chuột.
 
Bước vào nhà, ba ngạc nhiên khi chẳng thấy bé chạy ra đón để rồi ba sẽ hôn lên đôi má phính hồng của bé. Thường ngày vừa nghe tiếng xe ba về là bé đã vội vàng chạy ra, ba chưa kịp bế, bé đã rưng rưng, thế mà... Chợt thấy bé đang ngồi bệt dưới đất mặt buồn rầu, ba lên tiếng:
 
- Kìa bé, sao cưng của ba buồn thế, má đánh hả?
 
Bé giật mình đứng dậy gượng cười:
 
- Đâu có ba, con đang ngồi chơi mà.
 
Nhìn mặt bé rười rượi, ba hỏi tiếp:
 
- Thế búp bế của bé đâu rồi, hay là ai đã lấy?
 
Bé chạy đến nắm tay ba rồi cười thật tươi nhưng sao bé khó cười quá, cố cười tươi rồi trở thành méo xẹo. Bé ấp úng:
 
- Đâu... đâu... có... ba...
 
Ba cúi xuống ẵm bé lên, nhìn vào mắt bé:
 
- Cái gì cũng "dâu có ba", mà sao con lại buồn?
 
Bé định nói thật cho ba nghe nhưng bé chỉ sợ ba cười chết. Má dưới bếp đi lên cũng ngạc nhiên không kém gì ba vì khi nào bé cũng líu lo như chim non mà nay lại có dáng điệu buồn buồn nữa chứ. Má âu yếm hỏi bé:
 
- Sao vậy con?
 
Bé thấy ba má lo lắng cho mình quá liền nói dối:
 
- Ba má à, con búp bế của bé xấu quá, con muốn mua con khác.
 
Ba má đồng cười xòa, má xoa đầu bé:
 
- Tưởng gì chớ búp bế thì chiều nay ba mua cho.
 
Ba cười tủm tỉm:
 
- Cưng của ba nhõng nhẽo quá.
 
Rồi ba hôn lên vầng trán của bé rũ lơ thơ vài sợi tóc con.
 
Chiều nay đi học về thấy má ngồi đọc sách, bé quên chào, vất cặp vào bàn rồi chạy đến bên vách nhìn vào xem thử chuột còn không. Bé không thấy gì, má quay lại hỏi:
 
- Bé tìm gì thế?
 
Bé định mở miệng hỏi má có thấy con chuột không thì má đã nói:
 
- À bé nầy, khi nãy con mèo Mi Ly bắt được con chuột bé tí trong vách đó, má vất nó vào thùng rác rồi, chuột dơ lắm.
 
Bé nhìn má sững sờ, cổ họng bé nghẹn lại. Bé thật không ngờ. Ba cũng vừa đi làm về trong tay cầm một hộp bọc giấy đỏ, và mỉm cười nhìn bé:
 
- Bé ơi, búp...
 
Ba chưa nói hết câu thì thấy bé ôm mặt khóc nức nở:
 
- Hu... hu. Con chuột của bé chết rồi... hu... hu...
 
Rồi chạy một mạch vào phòng nằm dài trên giường mà khóc. Ba má ngơ ngác nhìn nhau. Sau cùng ba má đi vào phòng vỗ về bé:
 
- Cái gì con không bằng lòng thì cứ nói, đừng khóc mà ba má buồn.
 
Bé tức tưởi:
 
- Chuột của bé, con thương sao má vất chuột vào thùng rác?
 
Ba má chợt hiểu cười nắc nẻ. Bé ngồi dậy nhìn ba mà không hiểu sao mình khóc mà ba má lại cười. Ba đưa cái hộp cho bé:
 
- Thôi chuột chết rồi, ba đền con búp bế cho bé đó.
 
Bé phụng phịu đỡ lấy cái hộp một cách miễn cưỡng. Nắp hộp vừa mở thì bé reo lên:
 
- Ồ! Đẹp quá.
 
Bé ẵm con búp bế vào ngực trìu mến, mắt đã ráo hoảnh, miệng nở nụ cười sung sướng. Bé ngước lên bắt gặp ba má đang nhìn mình cười. Bé thẹn thùng đôi má hồng lên. Tuổi trẻ thật chóng quên. Bé đã quên mất con chuột. Bây giờ bé chỉ thấy trước mắt con búp bê sáng đẹp như một nàng tiên bé nhỏ.
 
 
Tuyết Vân      
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 28, ra ngày  25-5-1965)
 

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2025

Chiếc Thẻ Bài


Tòa soạn Tuổi Hoa chiều 9-10-70
 
Em thân mến!
 
Khi Chiến dịch Tình Thương vừa phát động trên Tuổi Hoa trong dịp lễ Trung Thu vừa qua, em đến tòa soạn hứa với anh là sẽ đem quà lại biếu các em cô nhi. Nhưng anh chờ mãi chả thấy em thực hiện lời hứa đó và bao nhiêu công việc dồn dập đã làm anh quên bẵng lời hứa của em luôn bởi vì anh nghĩ điều đó hết sức tầm thường chả có gì đáng ngạc nhiên cả. 

Nhưng sau khi Chiến dịch Tình Thương được phát động xong với kết quả tương đối khả quan dù không hoàn toàn mỹ mãn theo ý muốn thì anh nhận đuôc thư em. Khi cầm lá thư em, anh tưởng như hàng trăm lá thư khác của độc giả viết về nhờ giải đáp thắc mắc nhưng anh không ngờ... Em đã cho anh biết em không đem quà đến được là vì vào giờ chót em được tin anh ruột em tử trận bên chiến trường Kampuchia. Theo dự tính của em thứ bảy anh của em về phép dẫn em lại tòa soạn trao quà để góp phần đem đến cho các em cô nhi chút tình an ủi chân thành. Nhưng nào ngờ, ngày thứ bảy ấy lại là ngày gia đình em nhận được chiếc thẻ bài của anh em. Anh của em đã về phép thăm nhà một lần và vĩnh viễn bằng chiếc thẻ bài ghi tên họ, số quân đeo ở cổ mỗi người lính. Bi thảm biết là chừng nào! Do đó món quà gởi các em cô nhi của em không đến được tòa soạn và hiện vẫn còn nằm trong ngăn kéo bàn học của em, món quà đẫm lệ mắt em.
 
Anh biết em đã khóc rất nhiều. Anh biết ba má em, gia đình em đã khóc rất nhiều. Cho anh được chia buồn cùng em, cùng gia đình em! Anh không biết dùng lời gì để an ủi em bây giờ dù biết rằng đã là con người thì trước sau gì cũng phải chết nhưng anh của em đã chết trẻ quá, đã phải tức tưởi lìa bỏ học đường, lìa bỏ tuổi trẻ để rồi chỉ dành được cho gia đình chiếc thẻ bài bằng nhôm xam xám. Em khóc đi em, khóc nữa đi em, dù em đã khóc rất nhiều rồi, khóc cho tuổi trẻ Việt Nam với chiếc thẻ bài!
 
Anh tin chắc anh của em đã ra đi vào cõi hạnh phúc, vì anh của em rất xứng đáng được hưởng điều đó. Anh của em đã dành cho gia đình và quê hương chiếc thẻ bài thì anh của em có quyền được siêu thoát. Tuổi trẻ Việt Nam vô tội!
 
Em ơi! Hãy cầu nguyện cho quê hương mình mau Hòa Bình đi em!
 
Em ơi! Hãy giữ kỹ chiếc thẻ bài, di vật cuối cùng của anh em vì đó là chứng tích của tuổi trẻ Việt Nam thế hệ 1970.
 
Lau nước mắt đi em! Nước mắt tràn ngập mặt em rồi!
 
 
HOÀNG ĐĂNG CẤP     
 
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 140, ra ngày 1-11-1970)
 

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2025

Vùng Mây Trắng

 

Con đường nhựa trước mặt Quyên đầy những nước, thỉnh thoảng một vài chiếc xe chạy qua làm cho nước bắn tung sang hai bên. Trời mưa suốt 2 ngày rồi, bây giờ mới tạnh, năm nay mùa đông về trễ ghê. Quyên nhớ lại bài thơ "Mùa Đông xứ Huế" của con Thúy làm hôm qua mà bật cười, thơ gì mà mùa đông lại chen nắng lụa vào, lại có gió thu rơi nữa chứ, vậy mà cũng đòi làm thi sĩ náo lên, tuy thế nom con bé đáng mến ghê, giờ rảnh cứ cắm cúi ngồi làm thơ, được bài nào cũng khoe ầm lên cho cả lớp biết, đôi khi đem cho Thầy xem nữa rồi còn hỏi:
 
- Lớn lên con làm thi sĩ được không hở Thầy?
 
Thầy Việt văn tủm tỉm cười nói:
 
- Ờ, nếu cố gắng nhiều thì có lẽ được đấy.
 
Vậy mà con bé mừng quýnh lên bảo với Quyên rằng: "Thầy nói bữa mô tau làm thi sĩ được đó Quyên". Trông con nhỏ vui mà tội nghiệp lạ. Ngày xưa còn bé mỗi lần trời mưa hai đứa rủ nhau đi tắm hay đi lội nước, bây giờ niềm vui trẻ thơ ấy không còn nữa, những ngày trời mưa chỉ ở nhà để làm thơ "Than mây khóc gió" mà thôi. Nhiều khi Quyên muốn sống lại niềm vui nhỏ bé đó, hai đứa cùng khoác tay nhau đi dưới trời mưa, gặp vũng nước lại lội đến tìm bắt những con tôm, con cá.
 
Một làn gió lạnh thoáng qua làm Quyên rùng mình, những giọt nước mưa đọng trên lá bị gió lay động làm rơi xuống đất, Quyên và anh Thanh thường ví đó là nước mắt của mẹ, mà nước mắt của mẹ phải là giống những hạt kim cương cơ đấy. Bây giờ là mùa đông rồi, mẹ phải cặm cụi ngồi đan áo cho ba và anh Thanh, riêng của Quyên thì áo năm ngoái vẫn còn đẹp đẹp chán. Quyên thích nhất là mưa lạnh, chả là nó gợi cho Quyên thật nhiều ý thơ hay đó sao, và hơn nữa Quyên sẽ được mặc áo len mẹ đan vì nó đẹp ghê cơ. Quyên nói với anh Thanh:
 
- Quyên khoái nhất mùa lạnh, này nhé: Quyên sẽ được mặc áo len đẹp và sẽ...
 
Anh Thanh cướp lời:
 
- ... Sẽ làm thơ hay hơn... loạt thơ con cóc của Quyên bây giờ chứ gì?
 
Quyên đỏ mặt véo anh một cái thật đau, anh Thanh kêu "Ái"! rồi bảo:
 
- Quyên thích mùa lạnh là Quyên ác lắm nhé.
 
Quyên ngạc nhiên giương mắt to nhìn anh:
 
- Ơ, Quyên ác gì cơ ạ?
 
Anh Thanh trầm giọng giảng giải:
 
- Quyên ạ, anh biết Quyên không bao giờ làm điều gì ác cả, nhưng nếu Quyên biết rằng trên đời này có bao nhiêu người nghèo nàn khổ sở, làm bữa nào ăn bữa đó, áo quần thiếu thốn, nếu mùa lạnh về thì còn gì cực cho họ hơn? Áo không đủ ấm, cơm không đủ no, mưa gió lạnh lẽo họ phải lặn lội để kiếm từng đồng, họ chỉ trông có một mùa nắng ráo mà thôi. Quyên chả bao giờ biết đói và rét nên không hiểu được cái khổ của họ mỗi khi mùa lạnh về. Anh nói vậy Quyên hiểu chứ?
 
Nghe anh Thanh nói, Quyên thấy bồi hồi, lòng chợt buồn lại. Quyên khẽ gật đầu đáp lời anh Thanh, vậy mà lâu nay Quyên chả nghĩ đến điều đó, cứ mơ ước đến mùa lạnh hoài, như vậy là Quyên quá ích kỷ chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến kẻ khác.
 
Quyên nói nhỏ:
 
- Ờ nhỉ, Quyên không có nghĩ đến điều đó, thôi, từ nay Quyên chả có mong mùa lạnh về đâu.
 
- Vậy là Quyên ngoan lắm.
 
Quyên cười nhỏ, lâu lắm mới được anh Thanh khen đó nhá. Quyên chợt nhớ chị Phương, anh Thanh vẫn thường nói đùa là "nàng thơ của mẹ" vì chị Phương làm thơ thật hay, mà mỗi lần làm xong đi đem đến cho mẹ xem trước nhất, mẹ khen chị Phương giỏi làm chị cứ "hỉnh mũi" với Quyên hoài, vì Quyên cũng tập tễnh làm thơ, mà thơ Quyên làm dở thật dở vậy đó ; Quyên chả có muốn ôm mộng làm thi sĩ như chị Phương, Quyên chỉ thích trở thành cô giáo mà thôi nhưng những lần buồn, Quyên lại thích làm thơ, thế có lạ không cơ chứ!
 
Mây xám giăng thật nhiều kết lại thành một vùng Mây Trắng xóa, chị Phương thường ví "Vùng Mây Trắng" đó là vùng yêu thương, là vùng xóa mờ những hận thù ganh ghét, chị thường bảo với Quyên:
 
- Quyên không tin hở? Cứ thử xem, hôm nào Quyên giận ai Quyên cứ nhìn Vùng Mây Trắng kia là tự nhiên hết giận và thấy thương họ thêm. 

Quyên nghe lời chị Phương ; mà đúng ghê vậy đó nha, hèn gì chị bảo "Vùng Mây Trắng" là vùng yêu thương. Mỗi tháng mẹ cho chị tiền tiêu, chị để dành mua vải may áo quần hay mua bánh kẹo đem lên Viện mồ côi phát cho mấy trẻ thiếu tình thương trên đó, vì vậy mà tụi nhỏ mến chị Phương thật nhiều và chị Phương thì... rất sung sướng vì việc làm của mình. Ba mẹ rất thương chị Phương. Quyên cũng vậy, Quyên yêu dáng điệu dịu dàng kiên nhẫn của chị mỗi khi cắm cúi may một cái áo hay cái quần để cho mấy em mồ côi, sao lúc đó chị đẹp ghê.
 
Quyên nhìn theo đám mây trắng đang trôi trước mặt, giá bây giờ có chị Phương, chị sẽ làm ra một bài thơ thật hay cho Quyên đọc, ờ quên, mẹ đọc trước chứ. Chiều xuống thật nhanh, vùng mây trắng xóa kia bây giờ đổi sang màu thẫm, đèn đường bắt đầu đỏ, Quyên nhìn thấy rõ những hạt mưa đọng trên lá qua ánh đèn, long lanh sáng và đẹp lạ, giống như những hạt kim cương mắc trên cành ấy. Một ý nghĩ tinh nghịch lóe ra trong óc Quyên, Quyên chạy nhanh lên phòng anh Thanh, anh ấy đang còn học bài. Quyên đến kéo tay anh bảo:
 
- Nè, xuống đây Quyên chỉ cho anh xem cái này đẹp ghê cơ,
 
Anh Thanh nhìn Quyên hỏi:
 
- Gì vậy hả cô bé? Yên để anh học bài đã chứ.
 
- Thì cứ xuống đây với Quyên cái đã.
 
Anh Thanh theo Quyên ra ngoài nhà. Quyên chỉ cho anh xem những hạt mưa đọng trên lá me, anh cười bảo:
 
- "Nước mắt của mẹ" vậy mà anh tưởng cái gì bí mật lắm ấy.
 
- Nhưng mà nó đẹp.
 
- Ờ đẹp thật.
 
- Anh đứng dưới tàn cây me, anh sẽ thấy đẹp hơn cơ.
 
Quyên kéo tay anh đến gốc cây me, anh suýt soa:
 
- Đẹp quá Quyên nhỉ.
 
Anh Thanh mải mê ngẩng cổ nhìn, chắc anh đang tìm một vần thơ thật đẹp để ca tụng "giọt mưa trên lá", Quyên chạy ra, nắm lấy một cành cây thấp chìa ra ngoài kéo mạnh, những hạt nước rơi nhanh xuống người anh Thanh, anh hét lên:
 
- Ối giời ơi...
 
Quyên cười to chạy vào nhà, anh Thanh đuổi theo miệng nói:
 
- Ối giời ơi, con bé này dám gạt anh hả?
 
Mẹ từ dưới bếp đi lên hỏi: 

- Cái gì vậy Thanh?
 
- Mẹ xem, con Quyên nó...
 
Quyên cười cướp lời anh:
 
- Anh ấy đi dưới mưa... xuân (?) đó mẹ, chắc lạnh lắm anh hí!
 
- Hứ, lần sau đừng có hòng mà gạt tôi được đâu nghe cô bé!
 
Có tiếng nói chuyện của ba và chị Phương ở trên nhà, mẹ và Quyên đi lên, chị Phương đưa bao len cho mẹ và nói:
 
- Len màu này được không mẹ? Con và ba kiếm hoài mới được đó.
 
Mẹ gật đầu đáp:
 
- Đẹp đấy, sáu búp đan áo cánh cho Quyên chắc được đó.
 
Quyên nhớ lại hôm qua mẹ hứa đan cho Quyên một áo len tay cánh, ồ, Quyên sẽ có thêm áo, thích ghê cơ. Bất giác Quyên nghĩ đến một gương mặt xương xương, đôi vai gầy gò ngồi run rẩy trong mái nhà tranh nhỏ nát, manh áo mỏng không đủ vừa thân hình nhỏ bé ốm yếu của nó. Giá con bé có được chiếc áo len nhỉ? Chắc nó vui lắm. Quyên nghĩ đến lời nói của con Thúy hôm qua khi Quyên hỏi về con bé, vì nhà Thúy ở gần nhà nó:
 
- Nhà nó nghèo lắm Quyên, ban đêm mẹ nó bán trứng vịt lộn, má Thúy thường đem áo quần cũ cho nó luôn. À, nó có hai anh và một em nữa đó, mỗi lần cho nó là mẹ nó mừng quýnh lên.
 
"Má Thúy thường đem áo quần cũ cho nó luôn!" Ờ, sao Quyên không thử bắt chước má con Thúy nhỉ? Hay là...
 
- Quyên, con không thích màu len này à?
 
Tiếng mẹ nói làm Quyên giật mình:
 
- Đâu có mẹ, con thích lắm chớ, nhưng... thôi mẹ ạ, mẹ đừng đan cho con nữa mà...
 
Ba mẹ, anh Thanh, chị Phương đều ngạc nhiên hỏi:
 
- Ơ kìa, sao lạ, không muốn nữa hở con?
 
Quyên ngập ngừng kể chuyện con bé đó ra cho ba mẹ nghe cùng với ý định của Quyên:
 
- Mẹ, mẹ đan cho con bé ấy đi mẹ nhá, con có một cái đủ ấm rồi.
 
Tiếng cười của ba vỡ ra, ba xoa đầu Quyên nói:
 
- Ôi chao, con gái ba ngoan ghê, biết thương người nghèo khổ, ba sung sướng lắm.
 
Tiếng mẹ:
 
- Ờ, mẹ sẽ làm theo ý con gái mẹ, con giỏi lắm.
 
Quyên  cúi đầu, vui sướng tràn ngập lòng vì lời khen của ba mẹ. Ít nhất Quyên cũng giống chị Phương chứ nhỉ? Quyên cũng đã tìm được cho Quyên một "Vùng Mây Trắng", vùng yêu thương như chị Phương, vùng mây ấy đi vào trong khắp cùng ngõ hẹp đem theo cả tình thương, tình bác ái.
 
Quyên nghĩ đến những giọt nước mắt cảm động sẽ trào ra, lóng lánh trong veo như những "giọt mưa trên lá" mà hồi nãy Quyên đã gạt anh Thanh, bất giác Quyên bật cười.
 
Chị Phương mắng đùa:
 
- Ơ, cái con bé này hay nhỉ? Cười gì vậy kìa...
 
 
Hoài Hương       
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 90, ra ngày 1-5-1968)
 

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2025

Nước Mắt Quê Hương


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Những giòng nước mắt này tôi xin khóc
Cho quê hương đau khổ điêu tàn
Cho những bà mẹ già bạc tóc
Cho tiếng hát mục đồng không cất giọng giữa chiều hoang
 
Bổi chiều hôm nay mặt trời không muốn lặn
Mây tím giăng hoài tận cõi trời xa
Nghe hoang vu vắng lặng chiều tàn
Gió thổi lộng về tiếng gọi hồn ma
 
Những giòng nước mắt này tôi xin khóc
Cho Việt Nam bao nhiêu năm thống khổ đau buồn 
Cho cánh đồng không tràn đầy lúa thóc
Cho máu hồng cứ chảy mãi trào tuôn
 
Buổi chiều hôm nay nhạt nhòa trong lệ
Nghe gió kêu gào nức nở hồn ai
 Nghe đau thương tiếng súng vọng về
Nét đẹp chiều hồng đã vội tàn phai
 
Buổi chiều hôm nay tôi chắp tay cầu nguyện
Cho đau thương lắng dịu nét điêu tàn
Gió thôi sầu trong giấc mộng triền miên
Cho lặng tiếng thở dài năm tháng.
 
                                   HOÀNG MAI ĐIỆP
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 104, ra ngày 15-4-1969)
 

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2025

Em Tôi Có Tội?


1
 
Reng... Reng... Reng... Giờ vào học đã điểm. Thầy bước vào lớp, một lớp học con trai nổi tiếng phá phách. Toàn thể học trò đứng dậy chào. Thầy mỉm cười:
 
- Các em ngồi xuống!... Lấy tập bài học ra! Thầy khảo bài...
 
Hai tiếng "khảo bài" có tác dụng thật mãnh liệt. Học trò im thin thít. Tiếng giấy sột soạt... Hơi thở phì phò... Liếc sơ qua cả lớp, thầy biết ngay là em nào không thuộc bài... Chỉ nhìn cặp mắt các em là đủ rõ rồi!...
 
Vừa giở sổ điểm, bỗng nhớ ra điều gì, thầy hỏi cả lớp:
 
- Em Đông đi học chưa?
 
Cả lớp nhao nhao:
 
- Chưa thầy! Chưa thầy! Nó trốn học hơn tuần rồi.
 
Vừa nghe xong thầy bèn đứng dậy đi xuống cuối lớp, đến bàn chỗ em Đông ngồi. Thầy hỏi:
 
- Các em có biết tại sao Đông nghỉ không?
 
Một em trả lời:
 
- Thưa thầy nó trốn học và bỏ nhà đi mấy ngày nay rồi!
 
Một em thêm:
 
- Thưa thầy! Thằng Đông nó hút cần sa đó thầy.
 
Thầy ngạc nhiên:
 
- Sao? Em biết chắc không? Đông đâu có tệ quá vậy?
 
- Thưa thầy! Em ở gần nhà nó mà! Em biết rõ lắm...
 
- Làm sao em biết?
 
- Nhà nó trên lầu cho Mỹ mướn. Một bữa người Mỹ đi vắng, nó lén lên lầu và lấy cắp một bao thuốc Pall Mall đem hút với một thằng bạn cùng xóm. Những điếu thuốc trong đó có tẩm cần sa. Hút xong bao đó, nó và thằng bạn nó ghiền luôn.
 
Nghe học trò thuật xong, thầy hỏi gặng thêm:
 
- Em biết chắc không? Đừng nói bậy nghe!
 
Em học trò trả lời chắc nịch:
 
- Chắc chứ thầy! Cả xóm đều biết, em đâu có dám nói láo!
 
Thầy không nói gì thêm, lẳng lặng trở về bàn, kêu học trò lên khảo bài.
 
Ngó ra sân trường, cái sân trường khá rộng bằng đất mộc mạc dễ thương với bốn cây phượng khá to ở bốn góc có tàn lá xanh xòe ra như chiếc dù nhỏ những giọt mát xuống mái đầu xanh học trò, không đủ làm thầy thấy vui và nên thơ như mọi ngày.
 
Thầy bỗng nhớ lại hai câu thơ của thi sĩ Huỳnh Tấn mà thầy được biết nhờ một dịp tình cờ:
 
Trước mặt ta nỗi nhục
Sau lưng ta nỗi buồn...
 
Nhục... Buồn... Thầy có bi quan lắm không? Thầy không bi quan nhưng thầy lo sợ cho tương lai em Đông, những đứa con thơ của bà mẹ Việt Nam khốn khổ này. Em Đông! Em Đông! Trong lúc các bạn em đang học hành, hiện giờ em ở đâu? Em đang làm gì? Em hãy về mau cho thầy biết, thầy sẽ tha thứ, thầy không trừng phạt đâu miễn là em biết hối hận và sửa chữa lỗi lầm...
 
2
 
- Thưa thầy! Xin thầy cho cháu Đông học lại...
 
Má em Đông vừa nói xong, thầy giám thị trả lời ngay:
 
- Không! Chúng tôi buộc lòng phải đuổi em vĩnh viễn vì em ấy đã trốn học nhiều lần làm gương xấu cho cả lớp. Chắc bà nhớ? Chúng tôi đã cảnh cáo em nhiều lần rồi.
 
Thầy giám thị vừa nói xong, má em Đông òa khóc nức nở:
 
- Xin thầy thương chúng tôi... cho cháu vào học lại... Nếu thầy quyết đuổi luôn, chúng tôi chả biết làm sao nữa! Thầy biết không? Lúc cháu bỏ nhà đi mấy ngày rồi trở về, ba cháu trói cháu để trừng phạt cháu thì cháu rút con dao giấu trong mình lúc nào không biết đem ra dọa: "Đứa nào không cởi trói, tao giết hết, tao giết hết!" Ba cháu chán quá bỏ mặc cháu muốn làm gì thì làm. Ba cháu nói coi nó như chết rồi. Nếu thầy không cho cháu vào học, thì gia đình tôi biết bám víu vào đâu để sửa đổi cho cháu bây giờ!?
 
Trước những giọt lệ đáng thương của một bà mẹ có đưa con hư hỏng, thầy giám thị cảm động và phân vân... Nếu cho em Đông vào học lại thì còn đâu là kỷ luật nhà trường!
 
Nhưng nếu không cho em Đông học lại, thì... tội nghiệp má em Đông... Mẹ thương con như biển Thái Bình mà con nào có biết... Đông đúng là đứa con bất hiếu... Sau vài phút do dự, thầy giám thị quắc mắt ngó Đông:
 
- Đông! Em thấy chưa? Má em thương em và khổ vì em như vậy đó... Lần này, thầy tha! Cho vào học lại, một lần cuối cùng đấy nhé, nếu còn tái phạm thì thầy không tha nữa đâu!
 
Người mẹ mừng rỡ cám ơn rối rít. Người con mặt vẫn lầm lầm lì lì.
 
3
 
- Thưa thầy! Thưa thầy! Thằng Đông đi học rồi.
 
Thầy vừa bước vào lớp, hàng chục cái miệng nhao nhao như ong vỡ tổ.
 
- Đông đâu! Lên đây thầy hỏi!
 
Đông từ từ đi lên, dáng điệu khép nép sợ sệt... Thầy nói:
 
- Sao em hư quá vậy? Thầy đã biết tất cả chuyện của em rồi. Thầy giám thị vừa cho thầy biết!
 
Đông đứng mất hồn trước mặt thầy.
 
Thầy quát:
 
- Sao em hỗn quá vậy, dám dối cha dối mẹ?
 
Đông nói lắp bắp:
 
- Thưa thầy! Con không dám dối cha dối mẹ nữa... Con trốn học là vì biết trước sau rồi cũng đi lính... học vô ích...
 
Thầy muốn la nữa nhưng thầy cố dằn lại vì những lời nói cuối của Đông:
 
- Từ giờ em học đàng hoàng chưa?
 
- Dạ! Thưa thầy em học đàng hoàng rồi.
 
- Chắc không?
 
- Thưa thầy chắc!
 
- Thầy sẽ kiểm soát em mỗi bữa đó nghe!
 
Chợt nhớ ra điều gì, thầy hỏi:
 
- Thầy nghe nói em hút cần sa phải không? Em có biết đó là chất độc vô cùng độc không?
 
Nghe thầy hỏi, mặt Đông bỗng tái xanh:
 
- Thưa thầy! Em không có hút cần sa, mà có hút Salem chút chút thôi. Em có lấy được gói thuốc đó nhưng khi biết có cần sa, em quăng ngay.
 
- Thầy tin lời em! Em về chỗ!
 
Chờ em Đông về chỗ rồi, thầy đứng dậy, nói một mạch cho cả lớp nghe, tiếng nói của thầy càng ngày càng to, to hơn cả bao giờ:
 
- Các em thân mến! Nhân trường hợp em Đông, thầy muốn nói với các em vài lời trước khi chúng ta bắt đầu học bài mới. Hiện tại, thầy nhận thấy có một số các em lười quá, các em ấy chả học hành gì hết. Vô lớp thì nói chuyện, hỗn láo, hút thuốc... Các em có thương ba má không? Nhất định các em trả lời thương phải không? Nhưng thương ba má mà các em học hành như thế thì đâu có phải là thương, mà đó là bất hiếu. Trong tuổi học trò, các em chỉ cần học hành chăm, ngoan là đủ báo hiếu cha mẹ rồi. Ba má các em đâu có đòi hỏi gì các em, chỉ muốn các em chăm học để nên người...
 
Các em nào lười thử nghe lời thầy coi! Bắt đầu đêm nay, khoảng 8 giờ, ăn cơm xong, các em tự động ngồi vào bàn học lấy bài ra học, lấy toán ra làm... Các em cứ học như thế suốt một tuần lễ rồi xem lời thầy nói có đúng không? Ba má các em mặt mày sẽ tươi rói, mập thêm mấy ký lô (vì các em đã cho ông bà uống thuốc bổ tinh thần) và đi đâu cũng khoe với bà con, lối xóm con trai cưng của tôi chăm học lắm. Như thế là các em đã báo hiếu rồi. Thương ba, thương má thì các em về thực hành ngay lời khuyên của thầy đi!
 
Ngoài ra, như các em biết, đây là trường tư, mà trường tư là các em phải đóng học phí... Các em cứ tưởng tượng các em mà có nhiều anh chị em thì số tiền đóng học phí khổng lồ đến dường nào! Thầy biết đa số gia đình các em đây không là triệu phú, toàn là tay làm hàm nhai. Như thế ba má các em phải nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền cho các em đi học. Thế mà nỡ nào các em lại lười biếng, phá phách, trốn học làm khổ cha khổ mẹ, khổ các thầy... Đây là một chuyện có thật, các em đừng cười cho là thầy nói đùa, có một bà mẹ đi chợ (có thể là má các em đấy), bà muốn ăn một tô bún riêu hay một tô phở nhưng bà lại thôi, và bà nghĩ mình nhịn ăn thì để dành được mấy chục đồng để mua tập vở cho con. Nếu các em lười, không chịu học thì các em có thấy thương má các em không, nếu má các em đã nhịn ăn để lấy tiền mua tập cho con?
 
Xã hội bây giờ loạn, tuổi thơ và tuổi trẻ chúng ta đang bị quay tròn trong bão loạn đó... Nhưng tại sao chúng ta lại không tự cứu lấy chúng ta bằng cách tìm cho chúng ta những cánh hoa màu xanh hy vọng và những cánh hoa màu hồng vươn lên. Chúng ta hãy tìm cho nhau những lý tưởng đẹp và cùng nhau cố gằng tiến đến lý tưởng đó. Xã hội bây giờ tuy loạn nhưng trong tương lai rất gần, là của chúng ta, của thầy trò chúng ta. Vậy bậy giờ mình phải chuẩn bị để đón nhận trách nhiệm vĩ đại đó chứ. Chuẩn bị bằng cách cố gắng học, cố gắng trau giồi tư cách, liêm sỉ và các đức tính yêu nước, vị tha, thương yêu tất cả mọi người.
 
 
HOÀNG ĐĂNG CẤP    
 
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 104, ra ngày 15-4-1969)
 

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2025

Mùa Sương Mù

 

Tiếng chuông đồng hồ mới reo một hồi ngân đã tắt. Con choàng tỉnh và thoáng hình dung ra cảnh tượng ở phòng bên, chị Sa cũng choàng dậy ngay khi chuông reo, với tay ấn nhanh chiếc nút nhỏ tắt chuông để tránh làm rộn giấc ngủ của con. Những ngày thường, đôi khi con cũng phải thức giấc vì hồi chuông báo thức ngắn tương tự, nhưng lại chìm vào mộng lành ngay sau đó. Hôm nay thì không thể được, hôm nay là một ngày khác thường, một ngày suốt đời con phải ghi nhớ.
 
Có lẽ ba đã thức dậy, đang ngồi trầm ngâm bên ly nước trà mới pha màu vàng nhạt, nhìn từng làn khói vươn lên cao, loãng dần. Bao nhiêu năm rồi ba vẫn thế, vẫn cái thú ngồi một mình với ly nước trà đầu ngày trong bầu không khí còn ngái ngủ, mặt trời chưa chịu cựa mình. Bao nhiêu năm rồi ba vẫn thế, vẫn thức giấc thật sớm, rất khéo và nhẹ nhàng không cho con biết ; nhiều tối, trước khi đi ngủ, con đã tự nhủ sẽ cố thức thật sớm để xem ba dậy từ lúc nào, nhưng bao giờ cũng vậy, cứ mở mắt ra là ba đã không còn nằm cạnh. Mẹ còn nhớ không, hồi đó, có lần con hỏi mẹ: "Sao ba ngủ ít quá vậy mẹ?". Mẹ trả lời: "Giấc ngủ của người lớn tuổi nào cũng thế Đan ạ, ngắn, thật ngắn như chuỗi ngày còn sót lại của đời người". Con tiếp: "Ví dụ như mẹ, mẹ ngủ nhiều hơn ba, thì mẹ còn sống lâu, và con, con ngủ nhiều hơn nữa, con sống lâu hơn nữa phải không mẹ?". Mẹ cười và bảo: "Ừ, con sẽ sống thật lâu, đời con sẽ còn rất dài nên giấc ngủ của con cũng vậy, thật dài..."
 
Mẹ ơi! Thế mà mẹ lại bỏ con ra đi trước ba. Mẹ nói sai rồi đó, giấc ngủ đâu phải là thước đo chuỗi ngày còn lại một đời. Đáng lẽ mẹ phải còn sống chứ. Hàng đêm, mẹ vẫn say giấc kia mà. Đáng lẽ mẹ phải còn sống chứ. Bàn tay mẹ chưa run, trán mẹ chưa gợn vết nhăn, tóc mẹ chưa đổi màu kia mà. Mà sao? Mà sao mẹ lại bỏ ba, bỏ chị Sa, bỏ con? Mà sao sáng hôm ấy, buổi sáng cách nay đúng ba năm, mẹ nhắn nhủ mọi người xong, vẫy con lại gần, đặt bàn tay gầy guộc lên tay con, bàn tay mẹ còn chút hơi ấm, ngay sau đó, lạnh giá.
 
Trời hôm nay cũng đầy hơi lạnh như trời hôm ấy. Hàng năm, cứ khi gió mai chớm đem hơi lạnh từ phương xa thổi tạt qua mái tranh nghèo nhà mình, con lại sợ. Dạo mẹ còn sống, mẹ hay chế con yếu đuối, sợ lạnh. Con không biện hộ được câu nào, vì con chỉ mơ hồ trong trí tưởng rằng có một cái gì đó, một cái không được đặt tên, trong cái buốt giá, làm con sợ. Thế thôi. Rồi mẹ mất đi, cái chưa đặt tên, cái không gọi tên ấy trở thành cái có tên, cái được đặt tên. Nỗi buồn. Vâng, nỗi buồn. Nỗi buồn đầu đời và nỗi buồn triền miên dai dẳng.
 
Con còn nhớ rõ lời mẹ dặn chị Sa: "Con thay mẹ lo lắng cho em Đan nghe con, đừng để nó buồn tội nghiệp". Chị Sa đã làm đúng lời mẹ dặn, đúng lời chị hứa với mẹ hôm ấy, với đôi mắt đỏ, hai bờ vai run lên từng chập theo tiếng nấc. Chị thay mẹ - đôi lúc, con tưởng chị là mẹ - chăm lo cho con tất cả. Chị biết rõ con như mẹ biết rõ con. Chị biết rõ con không thích màu đậm, may cho con toàn quần áo nhạt màu. Chị biết con thích ngắm mẹ ngồi đan, hai bàn tay với mười ngón thon nhỏ, trắng nuột, thoăn thoắt. Những chiều lộng gió, chị đem ghế ra trước hiên nhà ngồi đan, con ngồi cạnh, tiếng sóng biển va vào đá rì rào làm nhạc, mãi đến khi hai chị em nghe tiếng nhạc ngựa từ xa vọng lại, và bóng con ngựa trắng hiện ra trước ngõ, bóng ba trên xe với nụ cười tươi trên gương mặt mệt nhọc sau một ngày đưa rước khách du. Chị biết con thích chạy nhảy trên cát biển những đêm có trăng, nước rút thật xa, lấp lánh, chị đứng lặng nhìn, thỉnh thoảng nhắc chừng con xem chừng một hòn đá lớn, hoặc dọa con dưới chân con có con dã tràng. Chị biết con rõ như thế đó, như mẹ biết con. Chị chiều con thế đó, chị chăm lo cho con thế đó, như mẹ chiều con, như mẹ chăm lo cho con.
 
Nhưng con vẫn thấy buồn, trong con vẫn hiện diện một nỗi buồn triền miên, bởi một lẽ rất giản dị. Rất giản dị. Vì chị chỉ là chị Sa, chị của con. Còn mẹ, mẹ là mẹ của con, mẹ sinh thành ra con.
 
Con đẩy nhẹ chăn sang một bên. Cái lạnh ào đến đậu trên da thịt làm con khẽ rùng mình. Ngày thường, sau cái lạnh ào đến ấy, con lại kéo chăn trùm kín, lười biếng thả hồn vào giấc. Mẹ, hình ảnh mẹ đã đem hơi ấm đến che chở cho con. Con ra khỏi chăn, bước xuống giường.
 
Tiếng dép lẹp kẹp làm ba và chị Sa cùng hướng về phía con. Ba hỏi con bằng ánh mắt hơn bằng lời nói:
 
- Sao dậy sớm thế Đan? Mới năm rưỡi.
 
Chị Sa đang đãi đậu xanh, bỏ đấy, chạy vội lấy cho con cái áo ấm màu ngà, cái áo mẹ đan cho con từ ba năm trước, khoác cho con. Chị trách:
 
- Lạnh thế này mà Đan cứ lười, chả chịu lấy áo mặc cho ấm.
 
Bàn tay chị chạm vào má con lạnh buốt. Con chợt nghĩ ra và thấy thương chị quá. Trời lạnh thật, mà chị đã phải ngồi đãi đậu xanh. Thoáng qua thật nhanh trong ý nghĩ, hình ảnh mẹ ngồi rửa từng cọng sà lách một buổi sáng sớm mùa lạnh để hôm ấy làm bữa mừng con được đứng nhất hiện ra. Con mơ hồ thấy mẹ qua dáng dấp chị Sa.
 
Chị Sa đã trở lại với thau nước và rổ đậu xanh. Con lên ngồi trên lòng ba. Chiếc áo dạ cũ của ba, màu xám đậm, cọ vào con ran rát. Chị Sa thúng thắng ho. Con nhớ đến mẹ thật nhiều.
 
*
 
Như thường lệ, mỗi chủ nhật ba đánh xe ra thị xã đón bác sĩ đến thăm bệnh cho con, rồi sau đó, đưa bác sĩ trở về thị xã và ở lại luôn để đưa rước du khách. Chị Sa cũng ra đi từ sớm với ba, nhà chỉ còn mình con, thật buồn đó mẹ. Nhưng biết sao hơn, vì chỉ ngày chủ nhật, du khách mới đông, ba mới có nhiều mối đưa đón và chị Sa mới bán chạy gánh hàng rong. Buổi trưa, ba đón chị Sa về, chừng hai giờ lại ra đi. Dạo mẹ còn sống, những ngày chủ nhật đâu buồn tẻ thế này. Dạo ấy, chị Sa đâu đã phải đi bán, ở nhà phụ với mẹ xâu chuỗi ốc, nhờ ba đem giao cho mối hàng đằng chợ. Ba mẹ con ở nhà lo cơm nước, bàn tính ăn món này, làm món kia để buổi trưa về ba ăn ngon miệng.
 
Mà bây giờ, mỗi chủ nhật là mỗi trống trải hiện diện, là mỗi thương nhớ dâng tràn. Có một mình đã buồn, lại một mình trong khung cảnh núi cao, biển rộng, còn buồn hơn nữa. Những cơn sóng biển buổi sáng sớm dẩn trở nên dữ tợn, quật mạnh vào những phiến đá oằn mình chịu đựng. Tháng năm, mưa nắng làm phiến đá vô hồn thêm dày dạn. Cũng như ngọn núi sau lưng nhà mình, xanh um cây cối, vô tri. Cũng như căn nhà lợp tranh do chính tay ba, chính mẹ dựng lên, lạnh lùng. Con của mẹ, bé Đan yếu đuối của mẹ, vừa thể xác lẫn tâm hồn, làm sao vui được, dù chỉ là vui gượng, giữa những cái dày dạn, vô tri, lạnh lùng đó.
 
Có lẽ bác sĩ chỉ đến thăm bệnh cho con vào chủ nhật tuần sau nữa rồi thôi. Hồi sáng này, bác sĩ đã khám thật kỹ cho con và vui vẻ nói với ba:
 
- Bệnh của em đã hết hẳn.
 
Mẹ ơi! Con đã hết bệnh rồi. Những con vi trùng lao hung dữ đã phải buông tha con. Nhờ tiến bộ khoa học, nhờ sự tận tâm của bác sĩ, nhờ lòng thương con của ba, và nhất là, nhờ lòng thương em cùng sự chăm lo, săn sóc của chị Sa. Thêm vào, lòng tin nơi mẹ. Những con vi trùng lao, từ phổi mẹ truyền nhiễm sang con, để rồi hai năm sau khi mẹ mất, mới hoành hành, phá phách phổi con. Chúng đã lấy của ba biết bao là tiền bạc, biết bao là công lao khó nhọc, thức khuya dậy sớm hàng ngày với chiếc xe ngựa chở du khách đi đây đi đó. Chúng đã lấy của chị Sa bao nhiêu là mồ hôi, bao nhiêu là công khó, vừa bán hàng rong ngoài bãi biển kiếm phụ ba, vừa chăm lo thuốc men cho con. Nhất nữa, chúng đã khiến chị phải dở dang việc học hành.
 
Chỉ vì những con vi trùng lao. Chỉ vì chúng ở trong phổi con. Mà con là con của ba, mà con là em của chị Sa. Mà chị Sa nhận lời giao phó của mẹ. Gia đình mình, tổ ấm, với thương yêu, với hạnh phúc, đã cứu sống con. Con đã hết bệnh rồi. Mẹ ơi! Con reo lên khe khẽ đây này.
 
Niềm sung sướng len lén vào hồn làm con tạm quên đi nỗi buồn cô đơn. Chiều hôm giỗ mẹ, ba dẫn chị Sa cùng con thả bộ ngoài bãi. Gió lộng và nước bắt đầu rút. Ba cha con lặng ngắm biển cả bao la. Thật lâu, con thấy ba chép miệng và mắt như trĩu nặng nỗi nhớ nhung. Con đoán là ba đang hồi tưởng lại chuỗi ngày thanh niên xa xưa, thuở ba còn là một thủy thủ, lấy trời, lấy biển làm nhà. Dạo xưa, vào lúc vui, ba thường hay nói: "Mẹ hai đứa giỏi thật, xem mảnh mai yếu đuối thế kia mà giữ được cả một con người chỉ thích bay nhảy như ba". Và thường, mẹ cười thật tươi, nếu đang ôm con, mẹ siết mạnh vòng tay hơn, không đáp.
 
Chị Sa dẫn con đến ngồi trên một tảng đá lớn. Là ngày thường, lại vào buổi chiều, bãi biển thật vắng. Chị sa hỏi con:
 
- Đan nhớ mẹ không?
 
Con đáp khẽ:
 
- Nhớ...
 
Bàn tay chị chợt bóp mạnh tay con. Chị lại hỏi:
 
- Đan còn nhớ lần nào, mẹ dẫn chị em mình ra đây, vừa đi dạo, vừa chuyện trò, rồi Đan vấp phải một hòn đá nhỏ...
 
Con gật đầu. Và nhớ lại thật rõ. Lúc con ngã, tuy không đau nhưng tại chung quanh có nhiều người nhìn thấy, xấu hổ qua, con òa lên khóc. Mẹ và chị Sa phải dỗ mãi. Ba mẹ con tìm một tảng đá ngồi. Mẹ đi mua cho con quả ổi. Con đòi mẹ với chị sa phải ăn chung. Mẹ chiều, nhưng dành cho con đến nửa quả, mẹ chỉ ăn một miếng nhỏ, còn cho chị Sa. Lúc con nín khóc, mẹ đố con với chị Sa:
 
- Mẹ đố hai đứa chứ tại sao sóng biển lại đi từ ngoài khơi vào bờ mà không đi từ bờ ra khơi?
 
Con với chị Sa tranh nhau trả lời. Nhưng câu trả lời nào mẹ cũng bảo sai. Cuối cùng, mẹ bảo:
 
- Sở dĩ sóng đi từ khơi vào bờ là tại sóng muốn đem ba đến gặp mẹ đấy...
 
Rồi mẹ cười, tiếng trong và nhẹ. Con và chị Sa ôm lấy mẹ: "Tưởng mẹ trả lời thế nào chứ! Mẹ khôn ghê!" Mẹ vẫn giữ nụ cười: "Mẹ không khôn thì sao ba chịu ở lại bờ, thì sao có hai đứa?".
 
Tiếng chị Sa:
 
- Mẹ hiền ghê Đan nhỉ?
 
Con lại gật đầu. Nỗi nhớ man mác trong hồn.
 
Bây giờ, trong căn nhà ấm cúng của gia đình mình, chỉ có mình con. Sự ấm cúng chợt chắp cánh bay xa. Con lại nhớ mẹ, nhớ thật nhiều. Giờ này, chị Sa đang gánh hàng qua lại, rao bán tận bãi sau - hôm nay chị đổi chỗ, đi bãi sau chứ không phải bãi trước như mọi khi - Tối qua, chị mới xâu được chuỗi ốc với một con ốc lạ, màu thật đẹp, không biết đã có ai mua chưa? Và giờ này, ba đang trên đường quanh thị xã, hay trên đường đi bãi Dứa, hoặc trên đường đi bãi Dâu. Chắc không đâu. Vì đi bãi Dâu, thế nào mà ba chẳng ghé lại nhà.
 
Có tiếng còi xe hơi ngoài đường lẫn tiếng cười đùa. Người ta vui quá đi thôi. Còn con... Mẹ ơi!
 
*
 
Con không hiểu gì hết. Cũng không đoán được gì. Con chỉ biết là ba với chị Sa đang giấu con một điều gì đó. Và chỉ thế thôi.
 
Tự nhiên, ba bắt con xuống trọ học ở nhà cậu Ba. Lý do ba viện ra, rằng để con đi học gần trường đã vô lý - những năm trước, con vẫn ở nhà, đi học, có sao đâu? - việc gởi con xuống nhà cậu Ba còn vô lý hơn nữa. Trước nay, ba vẫn khí khái, mẹ biết đấy, bao lần cậu Ba ngỏ ý giúp đỡ gia đình mình mà nào ba chịu. Thế mà lần này lại chính ba đem con xuống nhờ cậu Ba trông nom. Hai người nói chuyện với nhau khá lâu. Lúc ba về, con thấy ba không vui, dù nụ cười trên môi ba vẫn nở. Con òa lên khóc, bóng ba xa dần, mờ nhòa.
 
Phần chị Sa, chị nghỉ bán từ hai hôm trước khi con phải xa nhà. Lúc con đi học về, con thấy chị trùm chăn trên giường, ba cho con biết, chị đang bán hàng thì thấy mệt, nhân gặp ba, nhờ ba chở về. Đã mấy hôm liền, chị bắt đầu những cơn ho dài. Con nhớ lại những cơn ho của mẹ, của chính con mà thầm lo. Mỗi lần chị ho, con nghe ngực nóng ran, bụng quặn thắt như chính con trong cơn ho đó. Con hỏi, chị bảo: "Tại lạnh trời nên chị ho đấy thôi" Con mới yên tâm phần nào.
 
Giờ này không biết chị đã dứt bệnh chưa? Hơn một tuần rồi, con xa nhà, không gặp ba, không gặp chị Sa. Cậu Ba cho con ở một phòng riêng, đầy đủ vật dụng, nghĩa là thừa thãi nếu so với gia đình mình. Hàng ngày, cậu đánh xe hơi chở con đi học, tan buổi, lại đón về. Cuộc sống thật sung sướng. Nhưng càng đầy đủ tiện nghi vật chất bao nhiêu, con càng thấy thiếu thốn tình thương bấy nhiêu, con càng buồn khổ bấy nhiêu. 

Có tiếng nhạc ngựa trước nhà. Chắc một chiếc xe ngựa nào đó dừng lại đón khách. Nhưng kìa, có tiếng ba. Con vùng chạy ra khỏi phòng. Ba kia rồi. Một tuần lễ xa nhà mà con tưởng chừng như cả nằm trời dài đằng đẵng, mà con thấy ba khác hẳn, như một người đi xa bao năm mới trở lại. Con ôm chầm lấy ba, nức nở. Nhưng lòng sung sướng khôn cùng.
 
- Đan nhớ ba lắm phải không?
 
- ...
 
- Đan chịu khó đi, ít lâu nữa ba đưa Đan về...
 
- Ít lâu nữa là bao lâu hở ba?
 
- Thì... ít lâu nữa... Ba chưa biết chừng được...
 
Con ngước nhìn ba, ánh mắt ba hơi bối rối. Gương mặt ba phảng phất sự lo âu. Những sợi râu cứng lởm chởm dưới cằm cho con đoán biết như thế - có bao giờ ba không cạo râu hàng ngày đâu? - Con nhìn ba thật lâu rồi hỏi:
 
- Có chuyện gì xẩy ra cho nhà mình phải không ba?
 
Ba không đáp, lặng nhìn con. Con níu chặt tay ba, ánh mắt thay lời lập lại câu hỏi. Ba vẫn lặng thinh. Con bật kêu:
 
- Ba!
 
Rồi gục mặt khóc. Tiếng ba trầm buồn:
 
- Đừng lưu tâm đến chuyện gia đình làm gì Đan ạ. Rồi trước sau gì ba cũng phải cho con biết mà.
 
*
 
Bây giờ thì con đã biết. Ba kể:
 
- Sáng hôm ấy, ba đang chở một người khách ngang bãi trước thì thấy một đám đông tụ tập, bàn tán ồn ào. Hiếu kỳ, ba quay nhìn vào. Và ba mới ngạc nhiên biết bao khi nhận ra gánh hàng của chị con bỏ nằm đó, còn chị con không thấy đâu. Lòng lo lắng khiến ba bỏ vội xe, tiến về phía đám đông hỏi thăm. Bấy giờ ba mới biết chị con gặp nạn. Một đống máu đã đông đặc, tím thẫm khiến ba hình dung rõ cảnh chị con buông gánh hàng, oằn mình với cơn ho thật dài và những búng máu thoát ra từ cổ họng, theo lời kể. Ba chỉ kịp nghe qua đầu đuôi câu chuyện là vội trở lại xe, xin lỗi người khách để họ đi xe khác, rồi tức tốc vào bệnh viện. Chị con đã được cứu tỉnh. Ba xin đem về nhà. Trưa ấy, ba và chị con đã giấu, không cho con biết chuyện, chỉ nói là chị con bị mệt. Thực ra... Khốn nạn cho chị con. Bệnh lao. Bác sĩ nói rõ như thế... Lại là bệnh lao ở thời kỳ trầm trọng. Ba ngạc nhiên lắm nhưng chị con lại rất tỉnh táo cho ba biết là chị cảm thấy có những triệu chứng lao trong cơ thể nhưng cố giấu, để lo cho con lành bệnh trước đã. Chị con còn năn nỉ xin ba gởi con xuống cậu Ba, chị sợ con bị lây lần nữa...
 
Mẹ ơi! Tội cho chị Sa của con quá.
 
Để rồi một năm sau, khi mùa lạnh trở lại, sương giăng mù trên đỉnh núi bãi Dâu, la đà trên mặt biển, chị con ra đi theo mẹ. Không cho con một lần gục mặt vào ngực chị, và chị ôm chặt con vào lòng, nghe con nói với chị một  câu rằng: "Em đã biết lòng chị thương em".
 
Mẹ ơi! Một đời mẹ, một đời chị Sa, đã ra đi vĩnh viễn... Một đời ba, một đời con còn lại đây. Gia đình mình có làm gì nên tội đâu? Mà trời nỡ ác độc. Mẹ thương yêu yếu đuối, chị Sa hết lòng vì con, chẳng lẽ vì nợ oan kiếp trước mà theo nhau bỏ ba, bỏ con ở lại. Con nhỏ bé, chẳng lẽ vì trót sinh dưới ngôi sao buồn mờ, phải chịu thiếu thốn bao tình thương.
 
Mai đây, con theo ba về nhà cũ, sau hơn một năm trời xa cách. Không còn chị Sa. Không còn những ngón tay thon đan áo, xâu chuỗi ốc. Không bao giờ còn dịp chị em ngồi cạnh ba trên xe ngựa, ba đánh xe đi vòng quanh bờ biển vào chiều đẹp trời. Không bao giờ còn dịp chị em dắt nhau đi dạo trên bãi biển, không bao giờ chị em còn dịp đứng dưới chân núi, ngắm tượng Đức Mẹ hiền từ, dang tay che chở. Không bao giờ nữa.
 
Ba đặt chị Sa nằm cạnh mẹ. Gương mặt ba chợt lạnh lùng băng giá. Đôi mắt con nhạt nhòa, đẫm lệ. Cậu Ba an ủi:
 
- Thôi, số mệnh đã an bài. Anh cũng đừng buồn thảm quá. Anh còn phải lo cho cháu Đan...
 
Ba khẽ gật đầu rồi nhìn con. Gió thoảng qua, chỉ còn chút ít hơi lạnh. Ba bật nói bâng quơ:
 
- Mùa lạnh đã gần hết rồi...
 
Mẹ thương yêu, chị thương yêu. Sương đã thôi giăng mù trên đỉnh núi, sương đã thôi bao phủ biển cả bao la mỗi buổi sáng sớm. Nắng ấm lên sớm hơn. Đủ để lòng ba, lòng con ấm lại. Mẹ thương yêu, chị thương yêu, ba nói đúng, mùa sương mù đã sắp tàn. Con cầu xin, em cầu xin mặt trời thức sớm, nuôi cành lộc non xanh tươi, nuôi hồn những người còn lại, nuôi nụ cười trên môi.
 
 
NGUYỄN THÁI HẢI     
 
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 127, ra ngày 15-4-1970)
 

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2025

Bóng Hình Xưa

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Hôm tôi về lại quê nhà 
Nghe trong sương khói la đà bóng xưa
 
Bóng ngày nắng Bóng ngày mưa 
Chợ quê vàng bóng hoa sưa rụng đầy 
 
Bóng cha khắc khổ ruộng cày 
Tảo tần bóng mẹ giã xay giần sàng 
 
Bóng chiều một bến đò ngang 
Bóng em chập choạng giếng làng gánh đêm 
 
Bóng con ngõ vắng êm đềm 
Bóng trăng lấp lánh chông chênh một mình 
 
Bóng hoàng hôn Bóng bình minh … 
Đã về đâu ? những bóng hình chân quê ! 
 
                                                       Đằng Linh
 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>