Thứ Ba, 19 tháng 4, 2022

Bên Đường



 

 

 
 

 

 

 

 

 

 

Buổi sáng em đi học
Gặp người già đáng thương
Tay dắt con cháu bé
Ngập ngừng đi trên đường

Động lòng người qua lại
Xin một chút tình thương
Rủ lòng chia xẻ với
Trăm ngàn lần mang ơn

Cô bé chừng lên bốn
Mắt thơ còn vấn vương
Em chừng như khát mẹ
Môi hồng in đau thương

Xóm làng trong một sớm
Mù mịt cơn lửa binh
Cha em đi kháng chiến
Qua đời lúc giao tranh

Mẹ đau từng khúc ruột
Thôi rồi chàng không về
Ôm con lòng tê tái
Ngổn ngang dạ não nề

Trời thu in sắc tím
Lòng ai thêm ê chề
Một ngày không xa lắm
Trời mây kéo lê thê

Mùa thu trên cỏ lá
Mùa thu trong lòng người
Một sáng buồn hiu hắt
Hồn ai theo phương trời

Mồ côi cha lẫn mẹ
Chỉ còn người ông thôi
Bỏ làng quê yêu dấu
Bé sống đời nổi trôi

Ngập ngừng chân bước tới
Mắt mờ lệ ngùi thương
Cuộc đời em thơ dại
Sao dẫy đầy gian truân

Cầm tay, em ngơ ngác
Này đây bé, chị thương
Nhận chút tiền quà sáng
Và tràn đầy yêu thương

Mờ mờ qua nước mắt
Nhìn bé thơ hồn nhiên
Khẽ reo mừng ríu rít
"Ông ơi! Cô cho tiền"

Em cúi đầu rảo bước
Chân còn nặng ưu phiền
Một cuộc đời lưu lạc
Trôi nổi tuổi bình yên

Xin một lần được thấy
Thanh bình trên quê hương
Những cuộc đời u tối
Cũng thôi hết sầu thương

                              DIỆU HƯƠNG

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 127, ra ngày 15-4-1973)

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2022

Mặc Cảm

 

Thư của em K.A. - Saigon:

... Em có một bạn học thân tên là H. Bạn em ngụ trong một cô nhi viện. Bạn em nói rằng từ nhỏ đến lớn bạn em chưa hề biết tới mái ấm gia đình là thế nào. Em muốn bảo bạn em xin phép ban giám đốc cô nhi viện cho bạn em được đến chơi với gia đình em mỗi chủ nhật. Má em thấy H hiền lành ngoan ngoãn, vì má có gặp H ở trường khi má đi đón em, thì má cũng muốn cho H đến nhà em ngày chủ nhật cho H đỡ cô đơn. Nhưng kỳ ghê chị ơi, H không muốn. Em tưởng H sẽ mừng lắm khi được gia đình em quí hóa như vậy, té ra H lại không thích. H. bảo thà là ngày chủ nhật H nằm trong góc phòng ở cô nhi viện còn hơn là đến nhà em để gia đình bà con thân thích của em sẽ nhìn H bằng con mắt thương hại, vì cái tội mồ côi của H. Nhiều lúc, H kể lại quang cảnh những hôm có các phái đoàn đến thăm cô nhi viện để cho tặng phẩm, ban giám đốc bắt các em cô nhi đứng xếp hàng chầu chực chờ đón, rồi hô lên những khẩu hiệu:

- Chúng con xin cảm ơn quí ân nhân đã thương xót chúng con.

- Chúng con xin cảm ơn quí ân nhân đã tặng quà cho chúng con.

- Chúng con xin cảm ơn quí ân nhân đã nghĩ tới hoàn cảnh chúng con v.v...

. nói rằng những hôm đó, . lại càng thấm thía nỗi tủi cực của cái cảnh mồ côi mồ cút, ngồi chờ lòng hảo tâm của quí ân nhân khắp bốn phương trời. H thường than "phải chi cha mẹ H còn sống". Và luôn luôn H hỏi em rằng "Mồ côi có phải là một tội không?" Em không biết mồ côi có là tội không, nhưng sự ray rứt của H quả là một hình phạt làm tan nát trái tim thơ ngây của H. Em muốn giúp H, chị bảo em làm sao bây giờ?...

Trả lời: Chị hiểu nỗi buồn của H lắm em ạ. Trong các dịp đi thăm cô nhi viện, chị cũng đã nhìn thấy những ánh mắt câm nín của các em cô nhi. Và chị cũng, đôi khi, bất mãn trước những lời nói của quí vị hảo tâm đến tặng quà như:

- Con mồ côi mà mặt mũi cũng sáng sủa nhỉ!

- Trẻ cô nhi mà học khá thế!

Hoặc đôi khi gặp em bé khóc lóc hờn dỗi, các bà đùa giỡn:

- Ôi da! Mồ côi mà không biết thân, nhõng nhẽo quá...

Những lời nói vô tình đó, em ơi, chính là lưỡi dao bén làm thui chột hết lòng tự trong của các em và bắt các em cô nhi phải nhìn vào thực tế mồ côi của các em. Nhưng thực tế mồ côi thì có gì là xấu? Em ơi, sự thật là, trái lại, nhiều em mồ côi rất đáng được hãnh diện rằng đã có cha mẹ hy sinh vì nước, nhiều em cô nhi rất đáng hãnh diện rằng đã được hấp thụ một nền giáo dục đàng hoàng, không lêu lổng chơi bời, lao vào những băng cần sa ma túy. Trong lịch sử, biết bao danh nhân liệt nữ đã từng là trẻ mồ côi. Vua Đinh Tiên Hoàng, Vua Lý Thái Tổ v.v... cũng đều là trẻ mồ côi. Chính những em có cha mẹ mà không chăm lo học hành, mải chơi bời lêu lổng mới nên cúi đầu xấu hổ trước gương sáng của các em trong viện cô nhi đã và đang tiếp tay với ban giám đốc làm đẹp cho đời.

Hãy nói cho H biết rằng đừng tự ti mặc cảm như vậy nữa. Sự mọi người giúp đỡ các em chỉ là phần đóng góp của mỗi công dân cho tương lai xứ sở mai sau mà thôi. Đồng thời, em cũng nói với gia đình là hãy coi H như các bạn khác, chứ không nên tỏ ra thương hại H. Với người tự trọng, họ không muốn được sống trong sự thương hại. Hẳn chúng ta cũng muốn tất cả bạn chúng ta đều trở nên biết tự trọng, chứ không chỉ là những kẻ trông chờ vào lòng thương hại, phải không em.


Chị ĐỖ PHƯƠNG KHANH     

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 123, ra ngày 1-4-1974)
 

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2022

Cô Giáo Nhỏ, Trường Xa

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
em đi dạy, trường xa, trời mưa lất phất
có lạnh không em khi băng cả cánh đồng
trời mưa thấm dần vào manh áo mỏng
mưa vẫn rơi đều em nhớ anh không?

em, cô giáo trường làng, nghèo xơ xác
học trò em thiếu sách vở, áo quần
từng khuôn mặt rõ ràng dân chiến nạn
em yêu học trò quên cả tấm thân

em đi dạy trường xa bới cơm ở lại
buổi trưa nay hiu quạnh một góc trường
học trò về rồi có buồn không em nhỉ
phận nghèo nàn, chắc em thấy mà thương

em đứng đó, trời vẫn còn mưa mãi
đời của em, nghiệp dĩ giáo làng
hãy thương yêu học trò hơn thế nữa
như thương anh, em đừng vội thở than

em đi dạy, trường xa, dặm trường thân gái
ở nơi nầy, anh thấy mến yêu hơn
trời đã lạnh, ươm tình cho đủ ấm
xuân về kia, cô giáo nhỏ, đừng buồn.

                                    TRẦN HỮU NGHIỄM

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 233, ra ngày 1-4-1975)

Thứ Tư, 13 tháng 4, 2022

Lá Chúc Thư Của Bé

Hôm nay là giỗ ông ngoại bé Di Linh. Trên bàn thức ăn hoa quả ê hề trông ngon tệ. Bé cứ liếc cũng đủ thèm rồi, nào xôi, gà, lê, táo nhưng bé thích nhất chỉ có đĩa hồng thôi. Chao ơi những trái hồng chín vừa xinh vừa ngon, cầm trong tay mà hít hà thì phải biết. Chợt có tiếng me gọi:

- Linh ơi! Xuống ăn cỗ con ơi!

Bé xuống nhà mà lòng chỉ nghĩ đến đĩa hồng nhưng kìa, bữa cỗ đã xong, mẹ bảo chị Huế:

- Đem đĩa hồng xuống ăn tráng miệng đi con.

Bé nghe như mở cờ trong bụng. Lát sau, nửa trái hồng chín mùi đã nằm trong tay bé, bé nhâm nhi từng chút để hưởng trọn cái thơm ngon.

Bất ngờ, giữa lúc bé đang mơ màng trong sung sướng, một hột hồng chui tọt ngay vào cổ họng bé.

Sợ quá bé vội thò tay vào móc... nhưng chậm quá!!! Nó đã trôi xuống mất rồi.

Trời ơi! Bé nhớ đến lời của mẹ, mẹ bảo coi chừng nuốt hột thì nguy lắm, bé mải ăn mà quên. Bé sợ quá chạy đến bên mẹ mếu máo:

- Mẹ ơi! Con lỡ nuốt phải cái hột hồng rồi, có sao không hở mẹ?

Mẹ chưa kịp nói chị Huế đã cướp lời:

- Chết, bé nuốt phải hột hồng hả, ai bảo tham ăn quá! Coi chừng nó vào ruột nó cào rách ruột ra, thế là chết đấy.

Bé rùng mình kinh sợ, nước mắt chảy quanh. Anh Phan còn cười dọa thêm:

- Nó lại còn mọc thành cây nữa chứ, từ trong ruột nó ra mồm rồi mọc nhánh, eo ơi! Bé thành cây cổ thụ biết đi, rồi anh sẽ có hồng ăn khỏi đi mua, sướng quá!

Bé òa khóc, thôi rồi ghê quá. Bé tưởng tượng bé là cây cổ thụ, trời ơi, bé phải xa ba mẹ, anh Phan, chị Huế, em Thơ, trời ơi, bé sẽ thủng ruột, sẽ chết, ôi chỉ vì cái hột hồng. Ghê quá, lần sau bé sẽ chẳng ăn nó nữa đâu, ờ! Mà bé gần chết rồi, còn ăn làm sao được. Bé ngồi khóc hu hu. Khóc chán, bé chợt nghĩ ra một điều: À! Bé chạy ra hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Lỡ con chết rồi mẹ có đẻ được con khác nữa không, con còn được ở lại với ba mẹ không?

Mẹ cười xòa:

- Làm sao được, con sẽ phải làm con nhà khác chứ.

Bé lủi thủi đi ra hè. Trời ơi! Bé sắp phải xa em Thơ, xa "Mi Mi", rồi thì ba mẹ. Mai nầy ai sẽ đem cặp sách bé đến trường, ai sẽ chơi chiếc tàu bay, ai sẽ để dành tiền cho con heo đất của bé. Chỉ tại cái hột hồng quái ác, phải chi bé lấy được nó ra nhỉ! Thế rồi bé cố "ọe" ra, rồi cố bóp bụng, nhưng cái hột hồng vẫn lì ra đấy. Thế là chắc chắn bé phải chết rồi. Bé buồn quá. Bé chợt nhớ câu: con trai phải gan lì không sợ chết, bé cố gắng quên đi. Chợt bé nghĩ đến quyển "Lá chúc thư" của Nhật Tiến mà anh Phan mua cho bé. Ừ nhỉ, mai bé chết rồi bé phải làm một lá chúc thư để lại của cải của bé chứ.

Thế là bé chạy vào bàn lấy tấm giấy ra và viết:

"Bé là Di Linh, vì nuốt phải hột hồng mà chết. Nếu bé chết đi thì mọi người phải theo di chúc sau đây:

- Con heo đất của bé, bé cho ba mẹ để đền ơn nuôi dưỡng.

- Bút, cặp, sách, quần áo bé cho bé Thơ.

- Cái tàu bay bé cho chị Huế.

- À! Còn anh Phan cho gì nhỉ, à, nếu em có thành cây hồng thì có quả nào cho anh hái cả.

Ký tên        
Bé          

Bé lằng ngoằng vài chữ bắt chước ba. Thế là xong. Chợt bé đứng sựng lại. Chết! Để lá chúc thư ở đâu bây giờ? Thôi để đến tối để bên cái bàn ngủ vậy.

Bé xoa tay bước ra trước cửa. Bây giờ bé phải đi thăm tất cả lần cuối, những chỗ xưa bé hay chơi đùa, nhìn lần chót. Con Miu, con heo đất, cái tàu bay... Em Thơ đang vui ngoài kia, em có biết đâu mai này anh chết, bé buồn rơi lệ! Tối ấy, bé ngủ trễ nhất nhà, bé mon men để lá chúc thư rồi nhìn ba, mẹ, anh Phan, chị Huế, em Thơ lần chót, mắt rưng rưng.
 
Bé thấy, bụng bé to lên, rồi những con giun lầy nhầy, trời ơi! Ghê quá, rồi thì một cái mầm nhú lên, mũi bé ngứa ngứa, rồi những cành cây và lá xanh non mọc ra to dần, to dần, trời ơi đúng rồi, bé lịm dần, cành cây to đã kết trái, trái hồng đây mà. Bé đã thành cây hồng, mắt bé nhòa đi. Bé thấy ba mẹ, anh Phan, chị Huế, em Thơ đang buồn rầu trước một ngôi mộ, bé đọc kỹ, trời ơi, tên bé đây mà, rồi một tiếng cười to vang lên ghê rợn:

- Ha! Ha! Thằng bé đã thành cây hồng!!!

Bé hét lên khiếp hãi. Có tiếng ai đang lay bé dậy:

- Con ơi! Sao vậy? Tỉnh dậy đi.

Bé choàng mắt dậy. Ủa, mẹ bé đây mà. Mồ hôi ướt lưng áo bé. Bé đưa tay rờ mũi. Ủa, không có lá cành gì cả. Bé chợt hỏi:

- Mẹ ơi! Con không hóa thành cây hồng chứ?

- Làm sao mà hóa được, chỉ nghĩ bậy, con mơ gì mà la dữ vậy?

Bé mừng rơn, bẽn lẽn cúi đầu. Thế là bé vẫn sống, vẫn ở bên cạnh ba mẹ và anh chị em, ôi sướng quá. Chợt bé nhớ đến lá chúc thư. Bé tính chạy đến bàn để đèn ngủ thì đã có tiếng anh Phan cười to:

- Be mẹ ơi! Ra đây coi lá chúc thư của bé nè. Ha ha, buồn cười quá!!

Bé chạy ra giật lấy mảnh giấy trên tay anh Phan. Cả nhà cười vang trong khi bé bẽn lẽn cúi đầu. Con Mi Mi đi ngang. Bé chợt thấy tức mình và đá cho chú mèo một cái. Tội nghiệp chú mèo vừa chạy vừa kêu thảm thiết.


(Buồn vui ngày bé)      
LAM TẦN           

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 126, ra ngày 1-4-1970)
 

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2022

Thời Tiểu Học

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 Gửi Vũ Hoài Lê, mái trường Hòa Hương cũ

THẦY GIÁO LÀNG

Còng lưng trên chiếc xe ngang,
Đạp nhanh trên những đường làng xanh cây
Mồ hôi ướt đẫm trán thầy
Vẫn vui khi thấy một bầy trẻ thơ
Cổng trường thôn mở đón chờ,
Thầy vô lớp học với bờ môi tươi.

LỜI GIẢNG

Cầm viên phấn trắng trên tay
Nhìn quanh lớp học lòng thầy nở hoa
Thương yêu lứa tuổi ngọc ngà
Thầy đem tâm trí thiết tha giảng bài
Như lời kinh nguyện ban mai
Lời thầy rót nhẹ vào tai học trò.

GIỜ CÔNG DÂN

"Các con là búp măng non
Hãy chăm lo học khi còn trẻ thơ
Quê hương đất nước đang chờ
Ngày mai đất mẹ sẽ nhờ tay con..."
Tiếng thầy giảng thấm vào hồn
Nuôi con giấc mộng vàng son từ rày
Quyết làm rạng rỡ tương lai
"Ngày nay học tập, ngày mai giúp đời"

                                                 ĐẰNG LINH

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 124, ra ngày 1-5-1974)

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2022

Chuyện Việt Nam (I)

 

Mỗi dân tộc đều có một khởi thủy, và thường khởi thủy đó mang tính chất huyền thoại, mơ hồ. Lý do dễ hiểu là vì vào thời lập quốc xa xưa đó, những phương tiện lưu giữ tài liệu chưa có, hoặc còn rất thô sơ so với ngày nay. Một lý do nữa có thể là vì dân tộc nào cũng muốn được hãnh diện với nguồn gốc huyền bí, thần thoại.

Nguồn gốc dân tộc Việt Nam từ trước đến bây giờ vẫn còn là một vấn đề trong vòng tranh luận. Có giả thuyết cho rằng người Việt Nam là một giống dân lai Trung Hoa. Có giả thuyết lại nói chủng tộc Việt Nam là chủng Indonésien. Cũng có người nghi ngờ chính người Trung Hoa là người Việt lai giống với một giống dân khác! Huyền sử của ta thì truyền tụng rằng ta có một nguồn gốc thần thoại: Lạc Long Quân là Rồng, lấy Âu Cơ là Tiên sinh được trăm con rồi chia hai, một nửa theo cha, một nửa theo mẹ. Người con trưởng lên nối ngôi Lạc Long Quân lấy hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang.

Gần đây, nhà văn Bình Nguyên Lộc đã cho ấn hành một cuốn sách khảo cứu, sau một thời gian dài nghiên cứu lịch sử, tên là "Nguồn gốc Mã Lai của dân tộc Việt Nam". Tác giả đã dựa vào khoa học để chứng minh có bằng cớ rằng nguồn gốc đầu tiên của người Việt ta là chủng Indonésien (mà tác giả dịch là Mã Lai).

Trước những giả thuyết khác nhau, có một sự thực rõ ràng mà có lẽ ai cũng phải công nhận là dù nguồn gốc của ta là gì đi nữa, thì ta cũng đã lai với nhiều giống dân khác. Sự lai này không phải là một mặc cảm vì có dân tộc nào trên thế giới dám nhận rằng mình thuần chủng đâu. Vậy, ta có thể kết luận: nguồn gốc chủng tộc chỉ là nguồn gốc thuộc về thể chất, trong khi quan trọng hơn, yếu tố cấu thành quốc gia là yếu tố tinh thần.

Các em mến,

Chắc các em đồng ý với anh: ta vẫn là con cháu Rồng Tiên, theo ý nghĩa thâm thúy của nguồn gốc huyền sử!


(NGUYỄN THÁI HẢI)    

(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 233, ra ngày 1-4-1975)

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2022

Mái Tóc Dài

 

Buổi trưa hè nắng gay gắt, ánh nắng mặt trời như thiêu đốt mọi vật. Giàn hoa giấy trước nhà đứng lặng yên chờ gió, vài bông hoa héo khô như muốn lìa khỏi cành cây. Em nhìn mấy bông hoa nằm rải rác trên mặt đất mà cảm thấy ngao ngán. Phòng học như cái lò lửa nung nấu em trong đó mặc dầu em đã vặn quạt hết cỡ thế mà cơn nóng cũng không tha, những giọt mồ hôi được dịp cứ thế tuôn ra làm ướt cả mái tóc em, em hất nhẹ mái tóc ra sau lưng cho bớt nóng rồi tiếp tục học bài công dân. Nhìn vào trang sách, những dòng chữ như nhảy múa trước mắt em. Sao bài công d6an hôm nay dài quá, em học mãi chả thuộc, em lo sợ vẩn vơ... mai không thuộc bài sẽ bị thầy phạt! Lại bị mấy đứa bạn nó cười nữa, chỉ nghĩ đến đó em đã đủ ngán vì thế em đành chịu trận mặc cho cơn nóng hoành hành miễn sao học thuộc bài là được rồi. Em tự nhủ như thế và tiếp tục học bài mong sao chóng thuộc.

Có tiếng chân bước vào phòng, em quay lại thấy anh Hoài tay cầm một cuốn sách vừa nhìn em vừa cười:

- Gớm sao cô bé chịu khó thế! Trời nóng thế này mà cũng ngồi trong phòng học bài.

Em nhìn anh Hoài:

- Còn anh chả chịu khó là gì, đi đâu cũng cầm theo cuốn sách. Anh Hoài kéo chiếc ghế ngồi cạnh bàn học em:

- Nhìn mái tóc của Vy anh thấy nóng quá, sao Vy không cắt đi cho mát?

Em giận dỗi:

- Bộ tóc Vy xấu lắm hả?

Anh Hoài mỉm cười:

- Anh đâu có bảo tóc Vy xấu, tại anh thấy tóc Vy để dài nóng quá, chưa chi cô bé đã giận.

- Ai bảo anh Hoài nói Vy cắt tóc đi, bộ anh Hoài không muốn Vy để tóc dài sao?

- Không, tóc Vy để dài đẹp lắm chứ! Anh nói đùa đấy, anh thích mái tóc của Vy lắm. Vy hết giận anh chưa?

Em quay mặt đi không nhìn anh Hoài, em tức anh Hoài quá nên chỉ muốn khóc. Mọi khi anh hoài thường khen mái tóc của em đẹp nhất nhà, mỗi lần mẹ bảo em cắt tóc là anh Hoài cản liền, nhờ thế tóc em để dài được đến ngày nay.

Anh Hoài năn nỉ:

- Sao cô bé giận lâu thế, anh nói đùa mà!

Nghe anh Hoài năn nỉ, em cảm động và thấy tội nghiệp anh, em quay lại nhìn anh Hoài mỉm cười:

- Thôi, Vy không giận anh nữa đâu, từ nay anh không được nói Vy cắt tóc nữa nhé. 

Anh Hoài mỉm cười, trông anh cười thật "d6ẽ ghét".

Em và anh Hoài đang nói chuyện thì nghe tiếng mẹ gọi, em vội chạy xuống bếp. Vừa nhìn thấy em mẹ đã la lên:

- Trời nóng thế này mà con để tóc thế kia mẹ thấy nực nội quá.

Em nũng nịu:

- Nhưng chỉ nóng buổi trưa thôi, đến chiều sẽ hết nóng mẹ ạ.

Mẹ nghiêm nét mặt:

- Con chỉ được cái nói quanh quẩn, bao nhiêu lần mẹ bảo con cắt tóc đi cho gọn và mát sao con không nghe mẹ? Con trông, tóc dài như thế mà ngồi học trong phòng giữa buổi trưa nắng thì thật là khó chịu.

Em nhìn mẹ van nài:

- Nhưng mẹ xem, tóc con để dài đẹp hơn cắt ngắn.

Mẹ bảo em:

- Không, thế nào con cũng phải cắt đi cho gọn.

Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì chị Phượng ở trên nhà chạy xuống bếp, nghe mẹ nói chị cũng bàn thêm:

- Mẹ nói đúng đấy, Vy nên cắt tóc đi để tóc dài nóng lắm.

Chị Phượng thật là kỳ, tự nhiên đến xen vào việc của em, em thích để tóc dài thì mặc em, việc gì đến chị Phượng. Đã mấy lần chị Phượng xui em cắt tóc ngắn giống chị nhưng em không chịu, chị cứ vào phe với mẹ bắt em phải cắt tóc, nhưng may mắn có anh Hoài bênh vực em nên mẹ và chị Phượng không thực hiện được ý định. Mỗi chuyện gì mẹ bảo em đều ngoan ngoãn vâng lời nhưng sao có mỗi việc cắt tóc là em không nghe lời mẹ được. Nhiều lức thấy mẹ nói em cũng muốn nghe theo nhưng chẳng hiểu sao em không đủ can đảm cắt đi mái tóc dài, mái tóc mà em yêu quí vô cùng.

Thấy em đứng im, chị Phượng nói tiếp:

- Vy thích tóc kiểu gì, chị dẫn Vy đi cắt nhé.

Nghe chị Phượng nói mẹ lại bảo em:

- Vy à, Phượng nói phải đấy, con nên nghe lời mẹ. Chiều nay chị Phượng đem con đi cắt tóc.

Nãy giờ đứng nghe mẹ và chị Phượng nói chuyện, em tức ghê! Nước mắt chỉ muốn trào ra.

Chị Phượng nhìn em:

- Cô nương không chịu cắt tóc thì thôi chứ sao lại khóc.

Câu nói của chị Phượng càng làm em tức giận, em bật khóc thành tiếng.

Nghe ồn ào ở dưới nhà, anh Hoài từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy em đứng khóc, anh Hoài chẳng hiểu chuyện gì, anh quay sang hỏi chị Phượng:

- Sao Vy khóc vậy Phượng?

- Mẹ bảo cắt tóc, nó không chịu nên làm nũng đấy.

Chưa bao giờ em giận chị Phượng bằng lúc này, mặc cho anh Hoài gọi theo, em chạy một mạch vào phòng không quay lại.

Buổi chiều hôm ấy em nắm yên trong phòng, anh Hoài và chị Phượng gọi mãi mà em cũng không trả lời. Em nhất định không ăn cơm chiều và không ra khỏi phòng cho đến sáng.

Một mình trong phòng em suy nghĩ vẩn vơ... hình ảnh chị Phượng với đôi mắt tinh nghịch nhìn em khiến em cảm thấy ghét chị Phượng ghê nơi! Không hiểu sao chị cứ thích em cắt tóc ngắn, đã bao lần chị thuyết phục em, nào là cắt tóc ngắn trông gọn gàng, trẻ trung, nào là tóc ngắn mát mẻ mỗi lần gội đầu không phải đứng hàng giờ để chải mái tóc dài luộm thuộm... chị Phượng nêu ra đủ mọi lý lẽ để xui em cắt tóc giống chị nhưng em nhất quyết không thay đổi ý định, thế nên chị Phượng hay chọc giận em mỗi khi nghe mẹ nói đến mái tóc của em. Nghĩ đến mẹ, em cảm thấy hối hận vì không vâng lời mẹ, chắc mẹ buồn lắm khi thấy em không theo ý mẹ, em muốn chạy ngay xuống nhà và nói với mẹ là em đã bằng lòng cắt tóc. Nhưng ý định đó chợt tan biến khi em nhìn lại mái tóc dài óng ả phủ đều trên vai, mái tóc nhung mà em nâng niu quí mến nhất đời, mái tóc mà anh Hoài thường khen đẹp cũng như mấy đứa bạn em hằng ao ước. Em thấy mình không thể chiều theo ý mẹ được dù rằng mẹ không vui lòng.

Có tiếng anh Hoài gọi ngoài cửa phòng:

- Vy ơi xuống ăn cơm.

- ...

- Cô bé này gan thật, không xuống ăn cơm ba mẹ mắng cho mà xem.

Mặc cho anh Hoài muốn nói gì thì nói, em cứ ngồi yên trong phòng. Một lát sau không thấy em xuống ăn cơm, chị Phượng chạy lên đập cửa phòng:

- Vy có xuống ăn cơm không, mẹ bảo Vy mà còn giận chiều mai mẹ bắt đi cắt tóc ngay.

Em không muốn khóc nhưng chẳng hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra. Thế là mẹ và chị Phượng nhất định bắt em cắt tóc, em biết làm sao bây giờ, chỉ có cách là cầu cứu với ba vì ba cưng em nhất nhà, nhưng sáng mai ba đi làm rồi thì còn ai mà bênh vực em, hay là năn nỉ với anh Hoài, chẳng biết anh Hoài có ngăn cản được ý định của mẹ không! Em cầm mái tóc trong tay vuốt ve, mái tóc nhung mềm mà em hằng yêu mến giờ đây em sắp phải xa lìa nó bảo sao em không buồn cho được. Nghĩ đến lúc từng sợi tóc bị cắt rời khỏi mái tóc dài, niềm uất hận dâng lên nghẹn cả cổ, em ôm mặt khóc nức nở, đầu óc em nhức nhối khó chịu, em muốn đi ngủ nhưng không sao nhắm mắt được, nghĩ đến hộp thuốc an thần của ba dùng để uống mỗi khi khó ngủ, em liền lại bàn lấy một viên thuốc vì ý định của em là không ăn cơm chiều và ngủ luôn một giấc đến sáng mai dậy đi học.

Mơ màng trong giấc ngủ, em nghe tiếng ồn ào chung quanh mình nhưng không thể nào dậy được. Đầu óc em choáng váng, chân tay mỏi mệt vì hồi chiều không ăn cơm, hơn nữa em lại khóc nhiều quá nên em bị nhức đầu. Thấy có ai nắm tay mình, em mở mắt nhìn mọi người: ba mẹ, anh Hoài và chị Phượng ngồi bên cạnh em, ai cũng nhìn em bằng cặp mắt lo ngại. Em chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nên định hỏi mẹ nhưng ba đã ra hiệu bảo em nằm im. Anh Hoài quay sang phía mẹ:

- Vy tỉnh lại rồi mẹ ạ.

Mẹ nhìn em lo ngại:

- Con có sao không, hồi chiều sao con không ăn cơm?

Em nhìn mẹ sợ hãi:

- Con sợ xuống nhà mẹ và chị Phượng cắt tóc con.

Cả nhà nhìn em bật cười. Ba mắng chị Phượng:

- Tại con ức hiếp em, nó không chịu cắt tóc thì thôi, sao lại bắt buộc nó.

Chị Phượng nói với em:

- Thôi Vy đừng giận chị nữa nha, hồi nãy thấy Vy ngất xỉu chị sợ quá.

Em ngơ ngác:

- Vy ngất xỉu hồi nào?

Anh Hoài nhìn em:

- Lúc chiều anh kêu Vy xuống ăn cơm mấy lần mà không thấy Vy trả lời, ba mẹ bảo chắc là Vy giận nên không ăn cơm, đợi mãi cũng không thấy Vy xuống nhà nên anh mở cửa vào xem Vy làm gì trong phòng...

Em nóng ruột hỏi anh Hoài:

- Rồi anh mở cửa thấy Vy đang làm gì?

- Để khoan anh kể cho mà nghe. Vy biết không? Lúc vào phòng anh thấy Vy ngủ nên định đi ra nhưng khi nhìn kỹ anh hoảng hồn hết sức, mặt mày Vy tái mét, nước mắt còn đọng trên má và chân tay thì lạnh ngắt, anh gọi mấy lần Vy cũng không tỉnh dậy nên kêu cả nhà lên. Ba mẹ định đưa Vy đi bác sĩ thì Vy tỉnh dậy đó.

Ba nói với em:

Chỉ tại mẹ con hết, con đã khỏe hẳn chưa?

Mẹ đỡ em dậy và vuốt tóc em:

- Con có giận mẹ không?

Em lắc đầu nhìn mẹ, mẹ cũng quay nhìn em bằng đôi mắt thật trìu mến, trên má mẹ còn vài giọt nước mắt. Em thương mẹ ghê đi! Em đâu có giận mẹ, em chỉ sợ mẹ cắt tóc em thôi. Em gục đầu vào lòng mẹ:

- Mẹ đừng bắt con cắt tóc nữa nha mẹ!

- Ừ, mẹ không cắt tóc con nữa đâu, con đừng sợ, mẹ cho con để tóc dài tới lớn.

Nghe mẹ nói em mừng quá, em mỉm cười sung sướng. Cũng nhờ dịp này em mới giữ được mái tóc thân yêu không bị cắt đi một cách oan uổng. Ba và chị Phượng nhìn em thương mến. Ba nói:

- Con gái cưng của ba thật là dễ thương.

Chị Phượng trêu em:

- Con gái út mà ba! Dễ thương mà lại nhõng nhẽo nữa.

Anh Hoài mỉm cười, vẫn nụ cười "dễ ghét":

- Thế là từ nay cô bé không lo bị cắt tóc nữa nhé?

Em ngồi gần bên mẹ, mẹ nâng niu mái tóc của em trong tay. Chưa bao giờ em cảm thấy sung sướng như lúc này. Trước mắt em khung trời màu hồng đang rộng mở...


LYNH THANH THẢO      

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 174, ra ngày 1-4-1972)

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2022

Màu Hoa Điệp

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Cứ nhìn sắc điệp nở ngoài song
Nhớ bóng nội xưa đến quặn lòng
Mỗi rằm, mùng một nội hay hái
Lún phún chùm hoa sắc mặn nồng

Bông điệp vàng tươi hay đỏ au
Lá nhỏ li ti nét thắm màu
Trái dài xanh nõn tôi thường hái
Nhai đỡ buồn khi thấy âu sầu

Nội thường dâng lễ Phật trên chùa
Lưng còng, tóc bạc, guốc gỗ khua
Trầu nhai móm mém, miệng cười nói
Với lũ trẻ làng biết dạ thưa

Cứ mãi nhớ hoài sắc hoa yêu
Nhìn dáng hoa xưa giữa cảnh chiều
Biết bao kỷ niệm ngày xanh ấy
Sống lại lòng tôi nhớ thương nhiều

Nội thích chưng bông điệp bàn thờ
Bảo rằng hoa rất đỗi đơn sơ
Nhưng cần ở tấm lòng thành kính
Đâu cần hoa quý lắm người mua

Nắng nhạt chiều rơi sắp tối rồi
Bên thềm tôi nhớ nội của tôi
Nhớ bông điệp đỏ vàng  rực rỡ
Nhớ dáng nội xưa chợt bùi ngùi...

                                                 Thơ Thơ 
                                       (Bút nhóm Hoa Nắng)
 

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2022

Chiều Trong Vườn

 

 

 

 

 

 

 

 

Chiều đứng trong vườn theo hướng gió
Đưa mắt nhìn cao bóng khói lên
Nghiêng nghiêng dáng mảnh hàng cau đó
Dang tay đón nhận khói trên nền

Chiều đứng trong vườn nhìn sương đọng
Trên cành cây ngọn tháp vườn trâm
Điểm bông cau trắng xinh như mộng
Đẹp cảnh chiều quê : em nhủ thầm

Chiều đứng trong vườn nghe chim hót
Ríu rít cùng tiếng dế te te
Róc rách nương buồn dòng nước ngọt
Cạnh đấy tàng dâu rộng cánh xòa

Chiều đứng trong vườn phơi mái tóc
Xõa bờ vai chảy theo gió bay
Sung sướng hồn nhiên em tuổi ngọc
Guồng những tơ vàng đẹp đôi tay

Chiều đứng trong vườn quanh cảnh vật
Tuyệt vời sao tả được chiều ơi!
Thoảng hương hoa bưởi em ngây ngất
Tâm hồn mơ mộng lại lên khơi!

                                     NGUYỆT THU : ttna -
                                              (Mỹ Tho)

(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 82, ra ngày 25-3-1973)

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2022

Chuyện Của Thảo

 

Khi không lọ nước hoa "Rêve d'or" của Thảo chẳng có cánh mà bay. Thật tức mình ghê đi. Chiều qua, lúc "xực" xong con bé nhớ là để ở bàn học mà, ai vô đây "mượn đỡ" được. Nhà chả có ai ngoài ba má và ông anh "giời đánh thánh đâm". Vậy thì ai?... Có thể là "hắn" lắm - Nhưng "hắn" lấy cái đó làm chi mí được chứ?... Thảo ngồi chống tay lên cằm "rầu một phút". Bỗng... cửa xịch mở và ông anh "giời đánh" thò đầu vào, ảnh bô bô:

- "Mụ mi" đang làm... thơ hở?

Con bé hét:

- Kệ Thảo!

Ảnh xì lên một tiếng, chậm rãi:

- Làm thơ để viết lên... Tuổi Hoa... ối là thi sĩ... thi sĩ xã xệ... thi sĩ cùi!

Tức thì Thảo "mở hết ga":

- Má ơi! Coi anh Hoàng nè!

Hắn tái mặt, giơ hai tay phân bua:

- Thôi... xì tốp cái miệng nhà mi lại cho ta nhờ... Con gái chi mà dữ như mèo...

Ảnh trở ra đóng sầm cửa lại, huýt gió một bản "giật gân" rồi cất cao giọng vịt trống "ngâm" thơ:

- Hạt mưa rơi... ơ... ơ... bên ngoài cánh cửa... ơ... mưa giữa đời mưa giữa... ơ... ơ... lòng tôi.

Thảo lẩm bẩm:

- Có thể ảnh là thủ phạm "cầm nhầm" chai "Rêve d'or" của mình lắm.

Có tiếng má gọi dưới nhà. Thảo đứng dậy xuống giúp mà làm cơm. Con bé định nói về cái lọ nước hoa bị "mất tích" cho má nghe song lại thôi. Rồi đây con bé sẽ "điều tra" cho mà xem! Thảo tự nhủ và cảm thấy vui vui trong lòng. Đang lui hui thổi nồi cơm thì "hắn" lò dò xuống, miệng nghêu ngao bài hát "Gắng mà lo". Má hỏi ảnh:

- Sáng ni không đi học hả Hoàng?

- Dạ không!

- Rứa còn chiều?

Ảnh kéo dài giọng:

- Thưa mẹ dạ đi ạ!

Thảo "liếc xéo" ảnh một cái nhưng rủi thay bị ảnh bắt gặp, ảnh lên tiếng trước:

- "Mụ mi" háy ta chi rứa hỉ?

Thảo không đáp. Con bé tiếp tục thổi cơm. Ảnh tấn công thêm:

- Câm rồi hở mụ... xã xệ!

Thảo nhìn mẹ rồi "đầm ấm" nói ngọt hắn:

- Đừng có chọc người ta anh... anh xí xọn ạ...

- Câm họng! Ta tát tai cho chừ! Cấm nói ta là... xí xọn nghe chưa... xí xọn... ý quên... hở xã xệ?

Thảo không thua:

- Đừng có làm tàng... anh nói ta được, ta nói anh được, mắc mớ chi đòi tát tai?

- Im mồm...

Má giảng hòa:

- Thằng Hoàng lên trên đi cho tao làm cơm, ồn ào quá, anh em bây thiệt... như sừng với đuôi.

Ảnh đưa tay lên vuốt ve đầu tóc "lả lướt" nói:

- Tại con... xã xệ trước mà má.

Thảo chưa kịp "trả đũa" thì ảnh đã rút êm lên nhà trước khi "ban" cho con bé một cái nheo mũi chọc tức. Thảo giận ảnh dài dài rồi đây. Chắc là ảnh lấy lọ nước hoa "Rêve d'or" chứ không ai hết! Nghĩ vậy, Thảo lao nhanh lên phòng ảnh. Đúng lúc "ả" đang viết thư... cho ai đó... Con bé tinh mắt lướt qua thấy ảnh đề dòng chữ:

"... Huế... ngày... tháng... năm 71. Hương yêu..."

Thảo đứng tựa góc tường chậm rãi:

- Viết thư cho ai rứa?

Ảnh gấp tờ giấy lại xua tay chế riễu:

- Con nít biết chi? Dẹp đi!

Thảo nghĩ phải đóng kịch mí được:

- Á, à, anh tưởng ta không biết hở?

- Biết? Biết cái chi?

- Biết anh đang viết thư cho chị... Hương chứ gì.

- Răng mi biết?

Con bé xạo:

- Chà, đừng hòng "qua mặt con nít", cái chị mà bữa hôm anh dẫn đi...

- Đi mô?

Con bé hơi bí đường nhưng Thảo vẫn... bình tĩnh nói đại "may trúng rủi trật":

- Đi xi nê rạp Hưng Đạo đó.

Tưởng là ảnh sẽ ký cho Thảo một cái về tội "dám bịa đặt" nữa chứ! Nhưng không... và hình như ảnh đang... lúng túng thì phải!

Ảnh hỏi, giọng thiếu tự nhiên:

- Mày đi mô lúc ấy mà thấy ta?

- Đi học về!

- Rứa chị Hương ấy ra làm răng? Giống ai?

Hình như ảnh... còn đang nghi ngờ thì phải. Thảo "tưởng tượng":

- Chị Hương cao một thước... 57 nì... tóc xõa... ngang vai nì, đúng không?

Ảnh bối rối thật tình. Thảo cầu mong ảnh đừng có "phỏng vấn" Thảo nữa... vì nếu lỡ... "bói trật" thì... tẽn tò lắm!

Thảo đón đường:

- Chị Hương là... bạn của Thảo đó.

- Thiệt hả?

- Ừa! Thảo sẽ mách chị í là anh có biệt hiệu... xí xọn nè, anh có giọng hát như... bò rống nè... và... sẽ mách với ba cho xem...

Ảnh đưa tay bịt miệng Thảo lại:

- Thôi! Ta chịu thua "nhà ngươi" rồi đó Mi thích chi ta cũng chìu hết á!

Cầm chắc phần thắng trong tay, Thảo làm bộ:

- Thảo chả thích chi hết! Thảo mách... mách...

Ảnh hốt hoảng:

- Ấy chết! Đừng... đừng mụ xã xệ... ý! Quên... đừng mách lại... tội nghiệp anh lắm!

Thảo ra điều kiện:

- Trước hết anh phải bỏ cái danh từ "xã xệ" ra đi hỉ?

- Ô kê!

- Cấm chọc quê Thảo nữa nghe chưa?

- Chấp thuận!

- Anh phải cho Thảo 200 tì để... bao tụi bạn ăn một chầu kem hỉ?

Nét mặt anh bỗng "bí xị" xuống:

- Tiền mô dữ rứa?... À... thôi! Đây nè 200! Ta mới xin ba hồi sáng đó... Rồi... còn chi nữa?

- Hết! Nhưng... trả lọ nước hoa "Rêve d'or" lại đây.

Ảnh giật mình:

- Nước... nước hoa mô?

- Đừng xạo! Đưa đây!

Ảnh cười cười:

- Ừa! Ta có lấy của "mụ mi" thiệt, nhưng ta chưa xài nơi!... Nì! Mà răng "mụ mi" biết tài rứa?

Thảo chỉ tay lên trời:

- Tiên tri mà. Mô đưa đây!

Ảnh rút hộc bàn một cái rộp trao cho Thảo. Con bé chụp lấy mắng "hắn":

- Lần sau chừa tính "mượn đỡ" đi hỉ?

- Ô kê. Rồi... còn điều kiện gì nữa?

- Hết!

- Đa tạ... đa đa tạ... Thôi, "cô nương" lui gót cho "trẫm" nhờ. Nhớ đừng nói chi với Hương của "trẫm" nhé!

- Khỏi lo! Miễn thi hành đúng điều kiện của Thảo là được. Bái bai nhé... anh... xí xọn.

Con bé bước chân ra ngoài khép hờ cửa lại, cười... "hô hố" như một kẻ chiến thắng...

Trưa hôm ấy trong bữa cơm, ảnh cứ nhìn Thảo hoài. Cái nhìn... tha thiết... chứ không là cái nhìn "nghinh chiến" nữa. Con bé thấy thương ảnh ghê là... Chợt nghĩ tới "tài bói toán" của mình Thảo cười "chúm chím" một mình Ảnh khẽ nhìn chẳng biết chuyện mô tê chi ráo cũng... nhe răng cười hùa với Thảo! Vui ghê!


GIAO THẢO THU            
(Trọn vẹn về 13 chị              
kết nghĩa của Thu đó)          

(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 175, ra ngày 15-4-1972)
 
oncopy="return false" onpaste="return false" oncut="return false"> /body>